Cảnh sát Liên Bang Úc nói Lương Ngọc Anh, Tổng giám đốc CFTD, là một trong những nhân vật chính làm trung gian nhận tiền hối lộ để in tiền polymer ở VN. (Hình: website ÐCSVN)
Lê Ðức Thúy từng là Thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN, nay đã mất chức vì vụ in tiền polymer. (Hình: Getty Images)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm...p?a=103399&z=1
MELBOURNE (NV) - Một bài trên báo The Age của Úc hôm 30 Tháng Mười cho hay, ông Lương Ngọc Anh, tổng giám đốc của công ty Phát Triển Công Nghệ (CFTD) tại Hà Nội, được báo này nêu ra như một trong những con bài làm trung gian của vụ ăn hối lộ 10 triệu đô la Úc để in tiền polymer tại Việt Nam. Trong đó, ông Lương Ngọc Anh còn có dấu hiệu liên quan đến guồng máy công an.
Nói một cách khác, vụ chia chác tiền ăn hối lộ để nhập cảng máy móc, mực in và giấy nhựa polymer in tiền, không phải chỉ có bố con ông Lê Ðức Thúy (cựu thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN) mà còn dính tới nhiều người và cơ quan khác nhau.
Cho một vụ tham nhũng lớn, người ta hiểu rằng, không một quan chức nào của chế độ lại bạo phổi ăn một mình. Thế nào cũng phải chia chác trong một liên minh quyền lực để bảo vệ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra. Ðây là một trong những lý do tại sao ai cũng biết tham nhũng là quốc nạn tại Việt Nam, từ trên xuống dưới, mà tỉ lệ vụ việc lại rất nhỏ, rất ít khi bị truy tố.
* Lương Ngọc Anh là ai?
Mới ngày 10 Tháng Mười, 2009, báo điện tử “Ðảng Cộng Sản Việt Nam” (ÐCSVN) có một bài viết dài ca ngợi cuộc đời “ái tình và sự nghiệp” của Lương Ngọc Anh, 47 tuổi. Nay báo The Age ở bên Úc vạch ra cho người ta thấy một Lương Ngọc Anh không mấy lương hảo.
Nhưng ít nhất, bản tin của báo điện tử ÐCSVN cho thấy công ty CFTD làm đầu mối mua sắm cho nhiều cơ quan khác nhau của chế độ Hà Nội gồm “cung cấp hàng hóa dịch vụ công nghệ cao phục vụ các lực lượng vũ trang; Tin học viễn thông phục vụ ngành ngân hàng, tài chính, thanh toán điện tử; Máy rút tiền tự động (ATM); Giải pháp quản lý tiền mặt...; Tự động hóa trong ngành điện và công nghiệp; Nghiên cứu và phát triển các sản phẩm phục vụ công tác chiến đấu của lực lượng an ninh, khoa học hình sự; Ðại lý cho các hãng, nhà sản xuất lớn trên thế giới trong ngành năng lượng; Giao thông vận tải; Thiết bị đặc chủng...”
Công ty CFTD do Lương Ngọc Anh làm tổng giám đốc, theo báo ÐCSVN, có 120 người góp vốn (400 tỉ đồng) và doanh thu hàng năm khoảng $30 triệu đô la. Nếu danh sách cổ đông của CFTD được công bố công khai cho mọi người biết, ít nhất, người ta có thể hiểu được phần nào và tại sao một công ty như CFTD lại trúng những món thầu béo bở.
Bài báo trên tờ The Age ngày 30 Tháng Mười, 2009 nói Lương Ngọc Anh từng du học ở Úc (Monash University), đậu cử nhân và làm nhân viên cho một công ty cung cấp trang bị an ninh ở Victoria.
Người Úc không thể ngờ con người này chỉ một thời gian sau lại trở nên vô cùng giầu có và thế lực ở Việt Nam. Họ lại càng không thể ngờ, một ngày kia, ông ta lại là một trong những nhân vật chính yếu của vụ tai tiếng hối lộ in giấy bạc ở Việt Nam.
Theo cuộc điều tra của báo The Age, 3 cơ quan của chính phủ Úc nghi ngờ Lương Ngọc Anh đóng vai trò trung gian chính yếu mua sắm trang bị máy móc cho Bộ Công An, từ kiểm soát an ninh đến tình báo.
Ông Anh và công ty CFTD đang bị Cảnh Sát Liên Bang Úc điều tra về những cáo buộc làm trung gian nhận tiền hối lộ từ công ty cung cấp giấy nhựa polymer, công ty Securency (liên doanh Úc-Anh Quốc trong đó Ngân Hàng Trung Ương Úc nắm 50% phần hùn) chuyển lại cho Lê Ðức Thúy và nhiều quan chức khác.
* Hối lộ
Những gì được tiết lộ trong cuộc điều tra cho thấy Securency đã chuyển hơn $5 triệu Úc kim đến một số trương mục ở ngoại quốc dính tới Lương Ngọc Anh. Ðây là một trong những bằng cớ nghiêm trọng đã làm bốc lửa tòa nhà Ngân Hàng Trung Ương Úc. CFTD đồng thời cũng đã nhận được nhiều triệu đô la từ Securency như một phần của thỏa thuận mua bán mà từ đó, nhà cầm quyền Việt Nam đã đổi từ tiền giấy sang tiền giấy nhựa.
Cái khôn khéo của đám tham nhũng ở Việt Nam là, họ luôn luôn ngụy trang tất cả những hành động tham nhũng và ăn hối lộ dưới những cái bình phong vô cùng tử tế. Riêng trong vụ này, ông Lê Ðức Thúy từng họp báo ca ngợi tiền giấy nhựa sẽ giúp Việt Nam đối phó lại nạn tiền giả (tiền giấy) vô cùng phổ biến.
Vì nghi ngờ có mối quan hệ đặc biệt với nhà cầm quyền trung ương của Lương Ngọc Anh với công ty CFTD mà ông làm tổng giám đốc, cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc đang bị áp lực phải giải thích các số tiền nói trên. Theo Luật Hình Sự của Úc, các công ty Úc bị cấm trả tiền cho các viên chức chính phủ ngoại quốc hoặc các công ty ngoại quốc nằm trong sự kiểm soát của nhà cầm quyền nước đó. Mục đích là ngăn chặn các sự mua chuộc để chiếm ưu thế kinh doanh.
Tuy nhiên, các số tiền chi trả nhiều nghi vấn nói trên vượt ra ngoài cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc. Nó còn dính cả tới Bộ Ngoại Giao, Bộ Thương Mại của nước này. Mấy năm trước, vụ bán kỹ thuật và trang bị cho Việt Nam in tiền giấy nhựa từng được mô tả là câu chuyện xuất cảng thành công đáng ca ngợi, nay nó hiện ra thành một vụ tai tiếng tham nhũng có tầm vóc quốc tế với những hệ quả liên quan đến tất cả mọi người tham dự.
* Ðiều tra hay bao che?
Câu hỏi được đặt ra và cần có câu trả lời là ai biết những gì, tầm vóc nó tới đâu. Richard Broinowski, nguyên đại sứ Úc tại Việt Nam lên tiếng, “Dựa trên những gì được tiết lộ, theo tôi có vẻ như Bộ Ngoại Giao có thể biết có cái gì đang diễn ra...”
Khi Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam chuẩn bị đổi từ hệ thống tiền giấy sang tiền giấy nhựa 10 năm trước đây, cả nhà cầm quyền Việt Nam lẫn chính phủ Úc đều muốn có sự tham dự của Securency và công ty CFTD trong các cuộc thương thuyết.
Sự hợp tác này lại còn được “bật mí” cho Securency biết là viên chức của công ty CFTD (ám chỉ Lê Ðức Minh, con trai ông Lê Ðức Thúy, làm giám đốc một trong những công ty con của CFTD) có nhiều ngõ ngách để thành công.
Mối liên hệ gia đình này tự nó dẫn đến âu lo tham nhũng hối lộ ở Việt Nam. Báo chí ở Việt Nam từng đặt dấu hỏi về vai trò của Lê Ðức Minh trong vụ in tiền Polymer. Ông Thúy từng lên mặt báo phủ nhận các nghi vấn mờ ám rồi sau đó, mọi chuyện “chìm xuồng.”
Bản kết luận điều tra của Tổng Thanh Tra Nhà Nước Việt Nam nói có thấy những điều bất thường và thiếu minh bạch trong các bản hợp đồng in tiền polymer. Tuy ông Thúy bị khiển trách “kiểm điểm” và mất chức, nhưng vụ in tiền giấy polymer qua các bản hợp đồng ký với Securency vẫn tiếp tục. Việt Nam chính thức phát hành một số tiền giấy nhựa polymer từ năm 2002.
Theo cuộc điều tra của báo The Age, viên chức chính phủ Úc đã can dự chặt chẽ (ở đằng sau) trong các cuộc thương thuyết in tiền cho Việt Nam, kể cả chuyện công ty Securency hợp tác với CFTD.
Câu hỏi chính yếu ở đây, the Age viết, là có ai ở Securency, Ngân Hàng Trung Ương Úc, Bộ Ngoại Giao Úc, hay Bộ Thương Mại Úc biết Lương Ngọc Anh và công ty CFTD quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An và các cơ quan khác của Việt Nam hay không?
Ðiều này khiến người ta đặt nghi vấn, có thể, CFTD chính là một công ty tư nhân thành lập với tiền của Bộ Công An và nhiều viên chức quyền thế của chế độ.
Báo The Age nói không thể tin là Bộ Ngoại Giao và Bộ Thương Mại của Úc không biết điều này. Bởi vì, các tài liệu của công ty CFTD và các công ty con của nó cho thấy, ngoài Lương Ngọc Anh, nhiều đại diện, các chức giám đốc, và người nắm cổ phần của các công ty này là viên chức nhà cầm quyền Việt Nam.
Theo cựu Ðại Sứ Broinowski, tiền hối lộ cho những cá nhân quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An Việt Nam là vi phạm đạo đức và cũng có thể vi phạm luật lệ hình sự mà bản án có thể lên đến 10 năm tù. (T.N)
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009
Ngân hàng Dự trữ Úc liên quan đến vụ hối lộ tiền polymer
Ngân hàng Dự trữ Úc liên quan đến vụ hối lộ tiền polymer
Alison Caldwell, ABC
Những cáo buộc về việc một công ty do Ngân hàng Dự trữ Úc (RBA) đã đưa hối lộ cho những viên chức chính phủ nước ngoài hàng triệu đô-la đang được Cảnh sát Liên bang Úc điều tra.
Hôm nay đã có báo cáo về một quan chức cấp cao của Việt Nam đã nhận hơn 5 triệu đô-la về việc gọi là tiền trả huê hồng từ công ty Securency.
Theo tờ báo The Age, những chi trả cho quan chức người Việt và công ty của ông đã được chuyển ngân qua một ngân hàng nước ngoài với tổng số trên 12 triệu đô-la.
Hiện giờ các nhà điều tra muốn tìm hiểu xem ai đã biết gì và biết khi nào.
Những cáo buộc này là những khám phá nghiêm trọng nhất trong scandal tham nhũng đang bao trùm Ngân hàng Dự trữ.
Công ty Securency sản xuất nguyên liệu Polymer, được dùng trong những tờ bạc Úc.
Công thức Polymer đã được đăng ký quyền phát minh hiện đang được dùng trong các tờ bạc của trên 27 quốc gia, trong đó có Việt Nam. Quốc gia này đã chuyển sang sử dụng tiền giấy polymer vào năm 2002.
Một thương gia người Hà Nội là Lương Ngọc Anh đã đóng vai trò chính trong thương vụ này.
Công ty Sencurency đã thuê ông vì ông có những liên hệ với các nhân vật cao cấp trong chính quyền. Được biết rằng ông và công ty của ông làm việc cho Bộ Công An Việt Nam.
Theo tờ báo The Age, Securency đã trả cho ông và công ty của ông là CFTD hơn 12 triệu đô-la, một số trong khoản tiền này được chuyển vào tài khoản ngoại quốc ở Thụy Sĩ.
Theo luật lệ chống hối lộ của Liên bang Úc, những công ty Úc trả tiền cho các quan chức hoặc các thành phần do chính quyền điều khiển để kiếm lợi thế trong hợp đồng thương mại là bất hợp pháp.
Nếu chứng minh được các giám đốc của Securency đã biết hoặc phải biết việc ông Lương đã làm đại diện cho Chính phủ Việt Nam, những người này sẽ bị truy tố hình sự với bản án 10 năm tù.
Những cáo buộc này cũng đưa ra câu hỏi về phương thức làm việc của Ngân hàng Dự Trữ. Một số quan chức của nhà băng này nằm trong hội đồng quản trị của Securency và điều hành các hoặc động của công ty.
Còn có cả Bộ Ngoại giao và Thương mại cũng như những cơ quan khác của chính phủ Úc cũng đã làm việc với Securency trên toàn thế giới.
Richard Broinowski là cựu Đại sứ Úc tại Việt Nam. Ông nói rằng vụ scandal này đã đưa ra những vấn đề quan trọng cho Chính quyền.
"Tôi cho rằng vấn đề chính là mọi người đã phải nhận biết những chuyện gì đang xảy ra," ông nói.
"Nếu câu chuyện này có thật thì nó cho thấy RBA phải biết về nó, do đó các viên chức cấp cao của Canberra cũng phải biết - kể cả Bộ Ngoại giao và Thương mại.
"Nước Úc đã ký cam kết quốc tế về luật lệ chống tham nhũng, và chúng ta không nên dính líu đến những việc như thế này.
"Tôi thấy việc này tương tự như vụ scandal của công ty AWB, hiện vẫn chưa được điều tra thấu đáo và những người dính líu đến nó vẫn chưa được truy tố trách nhiệm.
"Tờ báo The Age đã trích lời tôi nói rằng Bộ Công an Việt Nam là một cơ quan bẩn thỉu, ý của tôi là trong khía cạnh của sự việc này thì đúng, vì họ có trách nhiệm đến an ninh xã hội và ở một đất nước như Việt Nam thì sự minh bạch không được rõ ràng lắm," ông nói.
"Lẽ ra tôi nên nói rằng tôi không đề cập đến sự kinh tởm về đạo đức hoặc ngược lại đối với cơ quan này. Bất cứ cơ quan chính quyền nào ở Việt Nam cũng có trách nhiệm trong việc này và các quan chức Úc cũng phải biết được ai dính líu đến."
Ông Lương là giám đốc điều hành ở Úc của công ty mình, có trụ sở ở Fankston, vùng đông nam Melbourne.
Hai năm trước, các giám đốc của Securency nói rằng công ty trên chỉ có vai trò giới hạn trong việc chuyển ngữ tài liệu, tổ chức các cuộc họp và đón người ở sân bay.
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Alison Caldwell, ABC
Những cáo buộc về việc một công ty do Ngân hàng Dự trữ Úc (RBA) đã đưa hối lộ cho những viên chức chính phủ nước ngoài hàng triệu đô-la đang được Cảnh sát Liên bang Úc điều tra.
Hôm nay đã có báo cáo về một quan chức cấp cao của Việt Nam đã nhận hơn 5 triệu đô-la về việc gọi là tiền trả huê hồng từ công ty Securency.
Theo tờ báo The Age, những chi trả cho quan chức người Việt và công ty của ông đã được chuyển ngân qua một ngân hàng nước ngoài với tổng số trên 12 triệu đô-la.
Hiện giờ các nhà điều tra muốn tìm hiểu xem ai đã biết gì và biết khi nào.
Những cáo buộc này là những khám phá nghiêm trọng nhất trong scandal tham nhũng đang bao trùm Ngân hàng Dự trữ.
Công ty Securency sản xuất nguyên liệu Polymer, được dùng trong những tờ bạc Úc.
Công thức Polymer đã được đăng ký quyền phát minh hiện đang được dùng trong các tờ bạc của trên 27 quốc gia, trong đó có Việt Nam. Quốc gia này đã chuyển sang sử dụng tiền giấy polymer vào năm 2002.
Một thương gia người Hà Nội là Lương Ngọc Anh đã đóng vai trò chính trong thương vụ này.
Công ty Sencurency đã thuê ông vì ông có những liên hệ với các nhân vật cao cấp trong chính quyền. Được biết rằng ông và công ty của ông làm việc cho Bộ Công An Việt Nam.
Theo tờ báo The Age, Securency đã trả cho ông và công ty của ông là CFTD hơn 12 triệu đô-la, một số trong khoản tiền này được chuyển vào tài khoản ngoại quốc ở Thụy Sĩ.
Theo luật lệ chống hối lộ của Liên bang Úc, những công ty Úc trả tiền cho các quan chức hoặc các thành phần do chính quyền điều khiển để kiếm lợi thế trong hợp đồng thương mại là bất hợp pháp.
Nếu chứng minh được các giám đốc của Securency đã biết hoặc phải biết việc ông Lương đã làm đại diện cho Chính phủ Việt Nam, những người này sẽ bị truy tố hình sự với bản án 10 năm tù.
Những cáo buộc này cũng đưa ra câu hỏi về phương thức làm việc của Ngân hàng Dự Trữ. Một số quan chức của nhà băng này nằm trong hội đồng quản trị của Securency và điều hành các hoặc động của công ty.
Còn có cả Bộ Ngoại giao và Thương mại cũng như những cơ quan khác của chính phủ Úc cũng đã làm việc với Securency trên toàn thế giới.
Richard Broinowski là cựu Đại sứ Úc tại Việt Nam. Ông nói rằng vụ scandal này đã đưa ra những vấn đề quan trọng cho Chính quyền.
"Tôi cho rằng vấn đề chính là mọi người đã phải nhận biết những chuyện gì đang xảy ra," ông nói.
"Nếu câu chuyện này có thật thì nó cho thấy RBA phải biết về nó, do đó các viên chức cấp cao của Canberra cũng phải biết - kể cả Bộ Ngoại giao và Thương mại.
"Nước Úc đã ký cam kết quốc tế về luật lệ chống tham nhũng, và chúng ta không nên dính líu đến những việc như thế này.
"Tôi thấy việc này tương tự như vụ scandal của công ty AWB, hiện vẫn chưa được điều tra thấu đáo và những người dính líu đến nó vẫn chưa được truy tố trách nhiệm.
"Tờ báo The Age đã trích lời tôi nói rằng Bộ Công an Việt Nam là một cơ quan bẩn thỉu, ý của tôi là trong khía cạnh của sự việc này thì đúng, vì họ có trách nhiệm đến an ninh xã hội và ở một đất nước như Việt Nam thì sự minh bạch không được rõ ràng lắm," ông nói.
"Lẽ ra tôi nên nói rằng tôi không đề cập đến sự kinh tởm về đạo đức hoặc ngược lại đối với cơ quan này. Bất cứ cơ quan chính quyền nào ở Việt Nam cũng có trách nhiệm trong việc này và các quan chức Úc cũng phải biết được ai dính líu đến."
Ông Lương là giám đốc điều hành ở Úc của công ty mình, có trụ sở ở Fankston, vùng đông nam Melbourne.
Hai năm trước, các giám đốc của Securency nói rằng công ty trên chỉ có vai trò giới hạn trong việc chuyển ngữ tài liệu, tổ chức các cuộc họp và đón người ở sân bay.
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Giáo dục: Xin cho tôi nói thẳng
G.S. Hoàng Tụy, Báo Tia Sáng (đã bị đóng cửa)
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
Thật đáng tiếc ngành giáo dục chưa học được bao nhiêu bài học đắt giá đó. Hai mươi năm qua, hết đời bộ trưởng này đến đời bộ trưởng khác vẫn tiếp tục ca cái điệp khúc “thành tựu giáo dục là vĩ đại, bên cạnh đó còn nhiều bất cập”. Căn nhà giáo dục đã cũ nát thảm hại nhưng cứ loay hoay nay cơi nới chỗ này, mai sửa chữa chỗ kia, rốt cuộc thành ra căn nhà dị dạng chẳng ai muốn ở. Gia đình nào có khả năng đều tìm cách gửi con em ra nước ngoài để chạy trốn giáo dục trong nước. Chẳng thế mà có người nói vui nhưng thật cay đắng: nên có luật cấm quan chức cấp cao gửi con em du học nước ngoài thì may ra giáo dục mới có cơ hội được chấn hưng.
Điều rất lạ là các nghị quyết của Đại hội Đảng và các Hội nghị TƯ 3, 7, 9 đều đòi hỏi phải tiến hành cải cách giáo dục như một yêu cầu bức thiết của xã hội, nhưng những vị nhận trách nhiệm trực tiếp thì lại chẳng hề quan tâm thực hiện các nghị quyết ấy, thậm chí còn nói ngược lại. Chiến lược giáo dục dự thảo đến lần thứ 15 vẫn chỉ thấy lặp lại những quan niệm, tư duy cũ rích, tuy ngôn từ và số liệu có thay đổi cho hợp thời trang (như từ “đổi mới” xuất hiện với tần số kỷ lục). Bên cạnh đó, có những mục tiêu nghe thật hoành tráng, nào là từ nay đến 2020 (tức trong 11 năm tới) đào tạo 20.000 tiến sĩ, xây dựng 4 trường đại học đẳng cấp quốc tế, 1 trường vào tốp 200 thế giới, v.v… Song người dân vẫn phân vân: 3 năm qua ta đã làm được gì mà có thể đặt kỳ vọng cao như thế cho 11 năm tới? hay là ta đang mơ mộng thiếu thực tế, thiếu trách nhiệm, và căn bệnh thành tích từ ngoài da đã đi vào xương tủy?
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng nhiều lần đỏi hỏi phải thực hiện những biến đổi có tính cách mạng để chấn hưng giáo dục. Trong một bài viết đăng trên báo “Tiền Phong” số 25 ngày 18-6-2006, cố GS Lê Văn Giạng, một cựu lãnh đạo có uy tín của ngành đại học, cũng đã phát biểu: “Đã đến lúc phải chuẩn bị tiến hành một cuộc cải cách giáo dục thực sự nghiêm túc và thực sự khoa học để ra khỏi tình hình khủng hoảng triền miên của giáo dục 20 năm vừa rồi, để bước vào thời kỳ chấn hưng giáo dục như Nghị quyết của Đại hội Đảng X vừa yêu cầu”. Đó là chưa kể nhiều kiến nghị tương tự của nhiều bậc thức giả trong nước và Việt kiều, đặc biệt bản điều trần của 24 trí thức năm 2004 và bản kiến nghị đầu năm 2009 của Viện Nghiên cứu Phát triển IDS (nay đã giải thể). Thiết nghĩ chỉ những ai quá vô tâm với đất nước mới có thể yên lòng trước tình hình giáo dục hiện nay.
Những “đổi mới” trong các đề án công tác của ngành giáo dục, giỏi lắm cũng chỉ cho ta một nền giáo dục tốt theo chuẩn mực… nửa thế kỷ 20, chứ không thể biến nó thành một nền giáo dục hiện đại ở thế kỷ 21. Cứ xem bản chiến lược giáo dục 2009-2020 thì rõ: ví thử chiến lược này được thực hiện đầy đủ (điều khó thể), thì đến 2020 Việt Nam cũng chỉ có một nền giáo dục kiểu 1950, lạc hậu, còn xa mới hòa nhập được vào nền văn minh thời đại.
Có ý kiến biện bạch rằng hàng loạt cải tiến, đổi mới lớn nhỏ mà ngành giáo dục đang thực hiện cũng là cải cách. Phải công nhận hai chữ “đổi mới” nhan nhản trong hầu hết các đề án công tác của ngành giáo dục, nào là đổi mới nội dung, phương pháp và quy trình đào tạo, đổi mới cơ chế quản lý, đổi mới cơ chế tài chính, đổi mới phương thức triển khai hoạt động khoa học công nghệ, v.v. Chỉ có điều đổi mới thế nào thì chẳng ai giải thích nổi, chẳng ai biết rõ, cho nên cứ đổi mới tùy hứng, tùy tiện, tùy nghi, theo kiểu đầu Ngô mình Sở. Vả chăng cần thấy rằng cái cày chìa vôi dù có cải tiến giỏi đến đâu vẫn không thể biến thành cái máy cày hiện đại được; căn nhà tập thể thời bao cấp dù sửa chữa tân tạo hết mức vẫn không thể thành một chung cư tiện nghi hiện đại.
3. Giáo dục không phải là phòng thí nghiệm
Từ lâu ngành giáo dục đã có thói quen xem học sinh như những con chuột bạch để làm thí nghiệm thoải mái, mà điển hình là mười mấy năm liền thí nghiệm các chương trình phân ban trung học phổ thông. Thí nghiệm đi thí nghiệm lại không biết bao nhiêu lần, tốn kém bạc tỉ và không tính được hết thiệt hại cho các thế hệ học sinh nạn nhân thí nghiệm. Rất khó hiểu tại sao lợi ích của học sinh bị xem thường đến vậy.
Thử nghĩ có hãng hàng không nào dám mạo hiểm đưa máy bay mới ra chỉ để thí điểm xem chở khách có an toàn không? Vậy tại sao Bộ GD&ĐT có quyền thực hiện thí điểm các chương trình phân ban cho hàng nghìn, thậm chí hàng vạn học sinh trong cả hơn chục năm trời ? Mỗi lần thí điểm đều kết luận chưa thành công, kết quả chưa tốt, thế mà người ta vẫn vô tư tiếp tục thí điểm.
Tại sao sau ba mươi năm mà các quy chế đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, hay công nhận, bổ nhiệm GS, PGS của ta vẫn còn nhiều điểm ấu trĩ so với ngay cả một số nước trong khu vực ? Tại sao nhiều quy định sai lầm đến buồn cười trong các quy chế ấy vẫn tồn tại dai dẳng thời gian dài trước đây và có nhiều cái tồn tại mãi đến tận hôm nay? Có người bảo rằng ta không thể máy móc sao chép cách làm của nước ngoài cho nên phải sáng tác cách làm riêng phù hợp với điều kiện của ta. Nghe rất có lý, nhưng phải xét hậu quả thực tế là với cách quản lý ấy ta đã đào tạo ra hàng ngàn tiến sĩ giấy và xây dựng được một đội ngũ PGS, GS với trình độ, chất lượng ra sao ai cũng biết. Ngay gần đây tôi được biết chúng ta có cả những cơ sở đào tạo tiến sĩ về quản lý giáo dục. Cái tin ấy thật sự làm tôi ngỡ ngàng: rồi đây số tiến sĩ ấy đương nhiên sẽ đóng góp vào con số 20.000 tiến sĩ ta dự định đào tạo trong 11 năm tới.
Quan điểm coi thường lợi ích của xã hội thể hiện trong nhiều chủ trương giáo dục mà nếu mô tả là “ngoan cố” có lẽ cũng không sai lắm. Về hàng loạt vấn đề quan trọng như quy chế công nhận, bổ nhiệm GS, PGS, quy chế tổ chức Hội đồng Giáo dục Quốc gia, chuyện biên soạn, xuất bản và phát hành sách giáo khoa, chuyện thi cử, đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, v.v… đã có biết bao đề xuất hợp lý bị bỏ ngoài tai, phải chờ đợi đến cả chục năm trời hay hơn mới được nghiên cứu để tiếp thu. Dù là bậc trí lự cao siêu, thì những người lãnh đạo ngành GD&ĐT cũng không thể luôn luôn sáng suốt. Huống chi, nhìn vào bảng chi tiêu của ngành giáo dục thấy quá nhiều khoản chi lớn để “nâng cấp năng lực quản lý”, cử cán bộ đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở các nước, chứng tỏ điều ngược lại có lẽ đúng hơn.
Như đã nói trên, nguyên nhân sa sút của giáo dục là quản lý yếu kém, song cần nói cụ thể hơn là quản lý yếu kém như thế nào.
Trong chiến tranh chống Pháp rồi chống Mỹ, giữa muôn vàn khó khăn, giáo dục nói chung và đại học nói riêng vẫn phát triển tốt là nhờ có được những vị tư lệnh hiểu biết sâu sắc giáo dục, có tầm nhìn xa, có uy tín cao trong ngành về cả đức độ và tài năng. Sau này chúng ta thường xuyên gặp khó khăn cũng chính là vì tâm và tầm của cơ quan quản lý giáo dục. Nếu xem giáo dục là quốc sách hàng đầu thì phải hết sức coi trọng nhiệm vụ lãnh đạo giáo dục. Người được giao phó nhiệm vụ này chẳng những phải hiểu biết sâu sắc giáo dục hiện đại mà còn phải có điều kiện tập trung toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ ấy. Không thể giao nhiệm vụ quan trọng trong quản lý giáo dục cho những người chưa biết việc, chưa thạo việc.
Trong giáo dục, khoa học có những vấn đề mà tranh luận cả ngày cũng không kết luận nổi, nếu vốn hiểu biết và vốn văn hóa phổ quát quá khác nhau. Cho nên cần, rất cần chờ đợi và lắng nghe nhau, song trước hết phải được thẳng thắn trao đổi ý kiến.
Tạp chí Tia Sáng
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
Thật đáng tiếc ngành giáo dục chưa học được bao nhiêu bài học đắt giá đó. Hai mươi năm qua, hết đời bộ trưởng này đến đời bộ trưởng khác vẫn tiếp tục ca cái điệp khúc “thành tựu giáo dục là vĩ đại, bên cạnh đó còn nhiều bất cập”. Căn nhà giáo dục đã cũ nát thảm hại nhưng cứ loay hoay nay cơi nới chỗ này, mai sửa chữa chỗ kia, rốt cuộc thành ra căn nhà dị dạng chẳng ai muốn ở. Gia đình nào có khả năng đều tìm cách gửi con em ra nước ngoài để chạy trốn giáo dục trong nước. Chẳng thế mà có người nói vui nhưng thật cay đắng: nên có luật cấm quan chức cấp cao gửi con em du học nước ngoài thì may ra giáo dục mới có cơ hội được chấn hưng.
Điều rất lạ là các nghị quyết của Đại hội Đảng và các Hội nghị TƯ 3, 7, 9 đều đòi hỏi phải tiến hành cải cách giáo dục như một yêu cầu bức thiết của xã hội, nhưng những vị nhận trách nhiệm trực tiếp thì lại chẳng hề quan tâm thực hiện các nghị quyết ấy, thậm chí còn nói ngược lại. Chiến lược giáo dục dự thảo đến lần thứ 15 vẫn chỉ thấy lặp lại những quan niệm, tư duy cũ rích, tuy ngôn từ và số liệu có thay đổi cho hợp thời trang (như từ “đổi mới” xuất hiện với tần số kỷ lục). Bên cạnh đó, có những mục tiêu nghe thật hoành tráng, nào là từ nay đến 2020 (tức trong 11 năm tới) đào tạo 20.000 tiến sĩ, xây dựng 4 trường đại học đẳng cấp quốc tế, 1 trường vào tốp 200 thế giới, v.v… Song người dân vẫn phân vân: 3 năm qua ta đã làm được gì mà có thể đặt kỳ vọng cao như thế cho 11 năm tới? hay là ta đang mơ mộng thiếu thực tế, thiếu trách nhiệm, và căn bệnh thành tích từ ngoài da đã đi vào xương tủy?
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng nhiều lần đỏi hỏi phải thực hiện những biến đổi có tính cách mạng để chấn hưng giáo dục. Trong một bài viết đăng trên báo “Tiền Phong” số 25 ngày 18-6-2006, cố GS Lê Văn Giạng, một cựu lãnh đạo có uy tín của ngành đại học, cũng đã phát biểu: “Đã đến lúc phải chuẩn bị tiến hành một cuộc cải cách giáo dục thực sự nghiêm túc và thực sự khoa học để ra khỏi tình hình khủng hoảng triền miên của giáo dục 20 năm vừa rồi, để bước vào thời kỳ chấn hưng giáo dục như Nghị quyết của Đại hội Đảng X vừa yêu cầu”. Đó là chưa kể nhiều kiến nghị tương tự của nhiều bậc thức giả trong nước và Việt kiều, đặc biệt bản điều trần của 24 trí thức năm 2004 và bản kiến nghị đầu năm 2009 của Viện Nghiên cứu Phát triển IDS (nay đã giải thể). Thiết nghĩ chỉ những ai quá vô tâm với đất nước mới có thể yên lòng trước tình hình giáo dục hiện nay.
Những “đổi mới” trong các đề án công tác của ngành giáo dục, giỏi lắm cũng chỉ cho ta một nền giáo dục tốt theo chuẩn mực… nửa thế kỷ 20, chứ không thể biến nó thành một nền giáo dục hiện đại ở thế kỷ 21. Cứ xem bản chiến lược giáo dục 2009-2020 thì rõ: ví thử chiến lược này được thực hiện đầy đủ (điều khó thể), thì đến 2020 Việt Nam cũng chỉ có một nền giáo dục kiểu 1950, lạc hậu, còn xa mới hòa nhập được vào nền văn minh thời đại.
Có ý kiến biện bạch rằng hàng loạt cải tiến, đổi mới lớn nhỏ mà ngành giáo dục đang thực hiện cũng là cải cách. Phải công nhận hai chữ “đổi mới” nhan nhản trong hầu hết các đề án công tác của ngành giáo dục, nào là đổi mới nội dung, phương pháp và quy trình đào tạo, đổi mới cơ chế quản lý, đổi mới cơ chế tài chính, đổi mới phương thức triển khai hoạt động khoa học công nghệ, v.v. Chỉ có điều đổi mới thế nào thì chẳng ai giải thích nổi, chẳng ai biết rõ, cho nên cứ đổi mới tùy hứng, tùy tiện, tùy nghi, theo kiểu đầu Ngô mình Sở. Vả chăng cần thấy rằng cái cày chìa vôi dù có cải tiến giỏi đến đâu vẫn không thể biến thành cái máy cày hiện đại được; căn nhà tập thể thời bao cấp dù sửa chữa tân tạo hết mức vẫn không thể thành một chung cư tiện nghi hiện đại.
3. Giáo dục không phải là phòng thí nghiệm
Từ lâu ngành giáo dục đã có thói quen xem học sinh như những con chuột bạch để làm thí nghiệm thoải mái, mà điển hình là mười mấy năm liền thí nghiệm các chương trình phân ban trung học phổ thông. Thí nghiệm đi thí nghiệm lại không biết bao nhiêu lần, tốn kém bạc tỉ và không tính được hết thiệt hại cho các thế hệ học sinh nạn nhân thí nghiệm. Rất khó hiểu tại sao lợi ích của học sinh bị xem thường đến vậy.
Thử nghĩ có hãng hàng không nào dám mạo hiểm đưa máy bay mới ra chỉ để thí điểm xem chở khách có an toàn không? Vậy tại sao Bộ GD&ĐT có quyền thực hiện thí điểm các chương trình phân ban cho hàng nghìn, thậm chí hàng vạn học sinh trong cả hơn chục năm trời ? Mỗi lần thí điểm đều kết luận chưa thành công, kết quả chưa tốt, thế mà người ta vẫn vô tư tiếp tục thí điểm.
Tại sao sau ba mươi năm mà các quy chế đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, hay công nhận, bổ nhiệm GS, PGS của ta vẫn còn nhiều điểm ấu trĩ so với ngay cả một số nước trong khu vực ? Tại sao nhiều quy định sai lầm đến buồn cười trong các quy chế ấy vẫn tồn tại dai dẳng thời gian dài trước đây và có nhiều cái tồn tại mãi đến tận hôm nay? Có người bảo rằng ta không thể máy móc sao chép cách làm của nước ngoài cho nên phải sáng tác cách làm riêng phù hợp với điều kiện của ta. Nghe rất có lý, nhưng phải xét hậu quả thực tế là với cách quản lý ấy ta đã đào tạo ra hàng ngàn tiến sĩ giấy và xây dựng được một đội ngũ PGS, GS với trình độ, chất lượng ra sao ai cũng biết. Ngay gần đây tôi được biết chúng ta có cả những cơ sở đào tạo tiến sĩ về quản lý giáo dục. Cái tin ấy thật sự làm tôi ngỡ ngàng: rồi đây số tiến sĩ ấy đương nhiên sẽ đóng góp vào con số 20.000 tiến sĩ ta dự định đào tạo trong 11 năm tới.
Quan điểm coi thường lợi ích của xã hội thể hiện trong nhiều chủ trương giáo dục mà nếu mô tả là “ngoan cố” có lẽ cũng không sai lắm. Về hàng loạt vấn đề quan trọng như quy chế công nhận, bổ nhiệm GS, PGS, quy chế tổ chức Hội đồng Giáo dục Quốc gia, chuyện biên soạn, xuất bản và phát hành sách giáo khoa, chuyện thi cử, đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, v.v… đã có biết bao đề xuất hợp lý bị bỏ ngoài tai, phải chờ đợi đến cả chục năm trời hay hơn mới được nghiên cứu để tiếp thu. Dù là bậc trí lự cao siêu, thì những người lãnh đạo ngành GD&ĐT cũng không thể luôn luôn sáng suốt. Huống chi, nhìn vào bảng chi tiêu của ngành giáo dục thấy quá nhiều khoản chi lớn để “nâng cấp năng lực quản lý”, cử cán bộ đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở các nước, chứng tỏ điều ngược lại có lẽ đúng hơn.
Như đã nói trên, nguyên nhân sa sút của giáo dục là quản lý yếu kém, song cần nói cụ thể hơn là quản lý yếu kém như thế nào.
Trong chiến tranh chống Pháp rồi chống Mỹ, giữa muôn vàn khó khăn, giáo dục nói chung và đại học nói riêng vẫn phát triển tốt là nhờ có được những vị tư lệnh hiểu biết sâu sắc giáo dục, có tầm nhìn xa, có uy tín cao trong ngành về cả đức độ và tài năng. Sau này chúng ta thường xuyên gặp khó khăn cũng chính là vì tâm và tầm của cơ quan quản lý giáo dục. Nếu xem giáo dục là quốc sách hàng đầu thì phải hết sức coi trọng nhiệm vụ lãnh đạo giáo dục. Người được giao phó nhiệm vụ này chẳng những phải hiểu biết sâu sắc giáo dục hiện đại mà còn phải có điều kiện tập trung toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ ấy. Không thể giao nhiệm vụ quan trọng trong quản lý giáo dục cho những người chưa biết việc, chưa thạo việc.
Trong giáo dục, khoa học có những vấn đề mà tranh luận cả ngày cũng không kết luận nổi, nếu vốn hiểu biết và vốn văn hóa phổ quát quá khác nhau. Cho nên cần, rất cần chờ đợi và lắng nghe nhau, song trước hết phải được thẳng thắn trao đổi ý kiến.
Tạp chí Tia Sáng
VỚI THỨ TRƯỞNG NGUYỄN QUÂN: KHÔNG CÓ TỘI HAIY KHÔNG CÓ ĐÃO ĐỨC XÃ HỘI?
Tội hay đạo đức?
Đọc bài trả lời phỏng vấn của một Thứ trưởng Bộ Khoa học – Công nghệ về việc Vedan được trao giải thưởng với câu trả lời tỉnh queo: “Sản phẩm của Công ty Vedan VN không có tội…” tôi lại nhớ đến câu nói tương tự của một cô bé học sinh khi đoạn phim quay cảnh sinh hoạt tình dục với bạn trai bị phát tán lên mạng tạo nên cơn sốc cho toàn xã hội. Cô bé đó được Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đưa lên màn ảnh để diễn màn khóc lóc, cảm thông và phát biểu với 84 triệu dân VN rằng: “Em không có tội”.
Vâng, có tội hay không có tội, những người dân VN đều hiểu, có thể pháp luật không can thiệp, nhưng có một tòa án khác, tòa án đạo đức xã hội và dư luận luôn cảnh giác và lên tiếng. Chỉ biết rằng dư luận nhân dân đã coi việc làm của VTV là một việc làm phản cảm với cộng đồng. Đưa hình ảnh một cô bé học sinh chưa chồng, đã coi việc sinh hoạt tình dục là chuyện bình thường và tỉnh queo “Em không có tội” thì không thể được sự đồng thuận của dân chúng và nhất là khó có thể ăn nhập với đạo đức xã hội truyền thống của VN.
Và đến nay, ông Thứ trưởng của một Bộ mà người ta coi rằng Bộ này phải là người hiểu nhất và quản lý tốt nhất về khoa học, công nghệ của đất nước, lẽ ra ông Thứ trưởng phải hiểu cặn kẽ việc một sản phẩm được tạo thành như thế nào, công nghệ nào thì không bị coi là ảnh hưởng đạo đức xã hội.
Không phải ngẫu nhiên mà các hãng lớn trên thế giới, khi đưa sản phẩm ra thị trường đều có những cam kết về nguồn gốc sản phẩm cũng như những yếu tố đạo đức xã hội liên quan gọi là “Nguyên tắc đạo đức của nhà cung cấp sản phẩm”.
Chẳng hạn, hãng IBM tuyên bố “Chúng tôi luôn đặt ra các tiêu chuẩn cao cho cách thức thực hiện kinh doanh của chúng tôi – trong các phạm vi từ trách nhiệm công ty và trách nhiệm xã hội cho đến các đạo đức kinh doanh lành mạnh, kể cả việc tuân thủ tất cả các luật pháp và qui định hiện hành”. Trong bản tuyên bố đó, họ cam kết đảm bảo các vấn đề liên quan như sau:
- Không sử dụng lao động Cưỡng bức hoặc Không tự nguyện.
- Không sử dụng lao động Trẻ em
- Đảm bảo lương và Phúc lợi
- Đảm bảo giờ làm việc
- Không phân biệt đối xử
- Tôn trọng và Phẩm giá
- Tự do Nhập hội
- Sức khỏe và An toàn
- Bảo vệ Môi trường
- Bảo vệ Môi trường Luật, Kể cả những Qui định và yêu cầu Pháp lý khác
- Hành vi phù hợp với Đạo lý
- Truyền thông
- Giám sát/Lưu giữ hồ sơ
Hình như, ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ không bao giờ đọc đến điều này?
Vài hình ảnh về Dòng Thị Vải chết bởi Vedan
Vedan, một nhà sản xuất đã lén lút đổ nước thải gây ô nhiễm môi trường, giết chết cả một vùng môi trường rộng lớn. Việc Công ty Vedan không tuân thủ các văn bản pháp luật về xây dựng, về môi trường đã cố tình thiết kế xây dựng hệ thống đổ nước thải thẳng ra sông mà không qua hệ thống xử lý một cách rất tinh vi, chống chế đoàn kiểm tra của nhà nước về môi trường… đã thể hiện rõ ràng ý thức đạo đức xã hội của nhà sản xuất này. Mỗi tháng Vedan “đầu độc” sông Thị Vải bằng 105.600m3 nước thải.
Sản phẩm của Vedan, một nhà sản xuất bất chấp môi trường sống của cộng đồng, của dân chúng, tạo ra thảm họa môi trường ở Việt Nam chỉ nhằm tạo nên sản phẩm thương mại cung cấp cho thị trường kiếm lợi nhuận có được coi là đảm bảo đạo đức xã hội hay không? Thiết nghĩ ông Thứ trưởng là người phải hiểu rõ hơn ai hết.
Giải thưởng cho Vedan(!?)
Vậy nhưng, ông Thứ trưởng không biết, ông vẫn lý luận rằng “sản phẩm tốt thì phải nói là tốt”… thậm chí ông còn đưa ví dụ về thuốc lá, về tham nhũng để chứng minh cho lập luận của mình và bảo vệ cho cái “giải thưởng” “Vì sức khỏe cộng đồng” mà Vedan đã nhận.
Vấn đề cần xem xét là quan niệm của ông Thứ trưởng này như thế nào là tốt?
Giả sử có một tên trộm khét tiếng nào đó đến tặng ông Thứ trưởng một sản phẩm nó vừa chôm được sau vụ giết người cướp của, ông có lý luận rằng: “Sản phẩm này không có tội, có tội chỉ là thằng ăn trộm, vì vậy việc tôi có nhận cái này chẳng sao cả, nó tốt thì phải bảo là nó tốt”?
Trong các tác phẩm văn học, có nói đến thời chiến tranh thế giới lần thứ II, Đức quốc xã đã dùng sản phẩm của các lò thiêu người: dùng tóc người Do Thái để làm len, dùng da của họ để làm chao đèn, mỡ của họ dùng làm xà phòng… Thật sự thì những chiếc áo len đó rất tốt, bền và ấm, những chiếc chao đèn đó rất bền, “đẹp và sang”, những cục xà phòng đó dùng giặt tẩy rất sạch…
Vậy nếu với tư duy này thì khi đưa các sản phẩm trên dự thi, chắc chắn ông Thứ trưởng Nguyễn Quân cũng sẽ trao giải thưởng “Vì sức khỏe cộng đồng” “vì nó tốt”?
Nếu một Thứ trưởng của một bộ quản lý về khoa học, công nghệ mà vẫn có não trạng quan niệm cái tốt chỉ ở sản phẩm mà không quan tâm đến nguồn gốc xuất xứ tội ác của nó, thì chúng ta không thể cứ chỉ trách các doanh nghiệp, các tập đoàn tội phạm vẫn cứ có đất tồn tại.
Vấn đề ở đây, người ta không nói đến “tội” của sản phẩm, mà người ta nhắc đến vấn đề đang thiếu trầm trọng ngay cả nơi những quan chức cấp cao là “Đạo đức xã hội”.
Đằng sau đó là gì?
Vụ việc Vedan nhận giải thưởng “vì sức khỏe cộng đồng” tạo nên cơn sốc dư luận đã được nhiều báo chí, blogger nói đến.
Một số quan chức và cơ quan báo chí đã tốn khá nhiều công để đưa đến cho nhân dân hình ảnh sản phẩm của Vedan “vì sức khỏe cộng đồng” thật sự qua việc kể lể những công lao, tiền bạc của Vedan đóng góp, mà không đoái hoài đến đời sống cộng đồng dân cư đang chịu cảnh thiệt hại lớn lao và dòng sông Thị Vải đã bị bức tử.
Bài viết trên báo Nhân Dân - Cơ quan của TƯ ĐCSVN về Vedan nhận giải
Báo Nhân dân – Cơ quan Trung ương của Đảng Cộng sản Việt Nam đưa tin: “Một trong những doanh nghiệp đạt giải “Sản phẩm chất lượng an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009” là Công ty Cổ Phần Hữu Hạn Vedan Việt Nam đã ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp này trong việc lấy lại niềm tin của người tiêu dùng Việt Nam và xây dựng thương hiệu sản phẩm thân thiện với môi trường sau vụ “tai tiếng” xả chất thải gây ô nhiễm sông Thị Vải. Tại buổi lễ, Vedan Việt Nam đã trao tặng 100 triệu đồng cho các gia đình bị hại do cơn bão số 9.
Trước đó, Vedan Việt Nam đã ủng hộ 200 triệu đồng cho đồng bào bị lũ quét tại tỉnh Bắc Cạn, trao tặng 15 căn nhà tình thương (mỗi căn trị giá 15 triệu đồng) cho các hộ nghèo tại huyện Long Thành, Nhơn Trạch (tỉnh Đồng Nai) và huyện Tân Thành (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu), và trao tặng 130 triệu đồng cho 13 hộ gia đình thương binh liệt sĩ tại huyện Long Thành (tỉnh Đồng Nai) để sửa chữa nhà tình nghĩa đã bị hư hỏng xuống cấp”. (Nguồn: http://www.nhandan.org.vn/tinbai/?top=39&sub=62&article=159003)
Đọc những dòng này trên báo Đảng, người dân quan tâm rằng tờ báo muốn đưa đến thông tin gì? Phải chăng là Vedan sau vụ này lấy lại được niềm tin của người tiêu dùng VN hay chính là ở chỗ số tiền Vedan ủng hộ đi đằng sau đó? Thông tin nào các doanh nghiệp cần biết để mà noi theo? Điều này bạn đọc sẽ tự biết và trả lời.
Một ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ đã bất chấp nguồn gốc sản phẩm để bảo vệ cái “tốt” của sản phẩm Vedan, một tờ Nhân dân đã đưa tin “ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp” chỉ nhăm nhăm vào số tiền đã được trao tặng, biếu, ủng hộ… mà không hề nói lên rằng “ Nông dân đang chờ dài cổ đòi đền bù thiệt hại, môi trường đang bị bức tử, dòng sông Thị Vải vẫn đang chết”.
Phải chăng, ở đây đồng tiền có giá trị cao nhất cho mọi đánh giá và phán quyết?
Phải chăng, những gia đình nghèo, những nạn nhân bão lụt, những gia đình thương binh, liệt sỹ ở Long Thành, Đồng Nai đã phải nhờ đến những đồng tiền mà Vedan kiếm được qua việc đầu độc môi trường Long Thành mới có tiền sửa chữa những ngôi nhà tình nghĩa bị hư hỏng, xuống cấp? Và nhờ có vậy Vedan vẫn ung dung tồn tại và tiếp tục tàn phá môi trường?
Và vì vậy Vedan vẫn nghênh ngang tồn tại thậm chí còn được khen thưởng, và ngược lại môi trường vẫn cứ thế mà đi, nông dân quanh dòng Thị Vải cứ thế mà… chờ.
Hà Nội 29/10/2009
•J.B Nguyễn Hữu Vinh
Đọc bài trả lời phỏng vấn của một Thứ trưởng Bộ Khoa học – Công nghệ về việc Vedan được trao giải thưởng với câu trả lời tỉnh queo: “Sản phẩm của Công ty Vedan VN không có tội…” tôi lại nhớ đến câu nói tương tự của một cô bé học sinh khi đoạn phim quay cảnh sinh hoạt tình dục với bạn trai bị phát tán lên mạng tạo nên cơn sốc cho toàn xã hội. Cô bé đó được Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đưa lên màn ảnh để diễn màn khóc lóc, cảm thông và phát biểu với 84 triệu dân VN rằng: “Em không có tội”.
Vâng, có tội hay không có tội, những người dân VN đều hiểu, có thể pháp luật không can thiệp, nhưng có một tòa án khác, tòa án đạo đức xã hội và dư luận luôn cảnh giác và lên tiếng. Chỉ biết rằng dư luận nhân dân đã coi việc làm của VTV là một việc làm phản cảm với cộng đồng. Đưa hình ảnh một cô bé học sinh chưa chồng, đã coi việc sinh hoạt tình dục là chuyện bình thường và tỉnh queo “Em không có tội” thì không thể được sự đồng thuận của dân chúng và nhất là khó có thể ăn nhập với đạo đức xã hội truyền thống của VN.
Và đến nay, ông Thứ trưởng của một Bộ mà người ta coi rằng Bộ này phải là người hiểu nhất và quản lý tốt nhất về khoa học, công nghệ của đất nước, lẽ ra ông Thứ trưởng phải hiểu cặn kẽ việc một sản phẩm được tạo thành như thế nào, công nghệ nào thì không bị coi là ảnh hưởng đạo đức xã hội.
Không phải ngẫu nhiên mà các hãng lớn trên thế giới, khi đưa sản phẩm ra thị trường đều có những cam kết về nguồn gốc sản phẩm cũng như những yếu tố đạo đức xã hội liên quan gọi là “Nguyên tắc đạo đức của nhà cung cấp sản phẩm”.
Chẳng hạn, hãng IBM tuyên bố “Chúng tôi luôn đặt ra các tiêu chuẩn cao cho cách thức thực hiện kinh doanh của chúng tôi – trong các phạm vi từ trách nhiệm công ty và trách nhiệm xã hội cho đến các đạo đức kinh doanh lành mạnh, kể cả việc tuân thủ tất cả các luật pháp và qui định hiện hành”. Trong bản tuyên bố đó, họ cam kết đảm bảo các vấn đề liên quan như sau:
- Không sử dụng lao động Cưỡng bức hoặc Không tự nguyện.
- Không sử dụng lao động Trẻ em
- Đảm bảo lương và Phúc lợi
- Đảm bảo giờ làm việc
- Không phân biệt đối xử
- Tôn trọng và Phẩm giá
- Tự do Nhập hội
- Sức khỏe và An toàn
- Bảo vệ Môi trường
- Bảo vệ Môi trường Luật, Kể cả những Qui định và yêu cầu Pháp lý khác
- Hành vi phù hợp với Đạo lý
- Truyền thông
- Giám sát/Lưu giữ hồ sơ
Hình như, ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ không bao giờ đọc đến điều này?
Vài hình ảnh về Dòng Thị Vải chết bởi Vedan
Vedan, một nhà sản xuất đã lén lút đổ nước thải gây ô nhiễm môi trường, giết chết cả một vùng môi trường rộng lớn. Việc Công ty Vedan không tuân thủ các văn bản pháp luật về xây dựng, về môi trường đã cố tình thiết kế xây dựng hệ thống đổ nước thải thẳng ra sông mà không qua hệ thống xử lý một cách rất tinh vi, chống chế đoàn kiểm tra của nhà nước về môi trường… đã thể hiện rõ ràng ý thức đạo đức xã hội của nhà sản xuất này. Mỗi tháng Vedan “đầu độc” sông Thị Vải bằng 105.600m3 nước thải.
Sản phẩm của Vedan, một nhà sản xuất bất chấp môi trường sống của cộng đồng, của dân chúng, tạo ra thảm họa môi trường ở Việt Nam chỉ nhằm tạo nên sản phẩm thương mại cung cấp cho thị trường kiếm lợi nhuận có được coi là đảm bảo đạo đức xã hội hay không? Thiết nghĩ ông Thứ trưởng là người phải hiểu rõ hơn ai hết.
Giải thưởng cho Vedan(!?)
Vậy nhưng, ông Thứ trưởng không biết, ông vẫn lý luận rằng “sản phẩm tốt thì phải nói là tốt”… thậm chí ông còn đưa ví dụ về thuốc lá, về tham nhũng để chứng minh cho lập luận của mình và bảo vệ cho cái “giải thưởng” “Vì sức khỏe cộng đồng” mà Vedan đã nhận.
Vấn đề cần xem xét là quan niệm của ông Thứ trưởng này như thế nào là tốt?
Giả sử có một tên trộm khét tiếng nào đó đến tặng ông Thứ trưởng một sản phẩm nó vừa chôm được sau vụ giết người cướp của, ông có lý luận rằng: “Sản phẩm này không có tội, có tội chỉ là thằng ăn trộm, vì vậy việc tôi có nhận cái này chẳng sao cả, nó tốt thì phải bảo là nó tốt”?
Trong các tác phẩm văn học, có nói đến thời chiến tranh thế giới lần thứ II, Đức quốc xã đã dùng sản phẩm của các lò thiêu người: dùng tóc người Do Thái để làm len, dùng da của họ để làm chao đèn, mỡ của họ dùng làm xà phòng… Thật sự thì những chiếc áo len đó rất tốt, bền và ấm, những chiếc chao đèn đó rất bền, “đẹp và sang”, những cục xà phòng đó dùng giặt tẩy rất sạch…
Vậy nếu với tư duy này thì khi đưa các sản phẩm trên dự thi, chắc chắn ông Thứ trưởng Nguyễn Quân cũng sẽ trao giải thưởng “Vì sức khỏe cộng đồng” “vì nó tốt”?
Nếu một Thứ trưởng của một bộ quản lý về khoa học, công nghệ mà vẫn có não trạng quan niệm cái tốt chỉ ở sản phẩm mà không quan tâm đến nguồn gốc xuất xứ tội ác của nó, thì chúng ta không thể cứ chỉ trách các doanh nghiệp, các tập đoàn tội phạm vẫn cứ có đất tồn tại.
Vấn đề ở đây, người ta không nói đến “tội” của sản phẩm, mà người ta nhắc đến vấn đề đang thiếu trầm trọng ngay cả nơi những quan chức cấp cao là “Đạo đức xã hội”.
Đằng sau đó là gì?
Vụ việc Vedan nhận giải thưởng “vì sức khỏe cộng đồng” tạo nên cơn sốc dư luận đã được nhiều báo chí, blogger nói đến.
Một số quan chức và cơ quan báo chí đã tốn khá nhiều công để đưa đến cho nhân dân hình ảnh sản phẩm của Vedan “vì sức khỏe cộng đồng” thật sự qua việc kể lể những công lao, tiền bạc của Vedan đóng góp, mà không đoái hoài đến đời sống cộng đồng dân cư đang chịu cảnh thiệt hại lớn lao và dòng sông Thị Vải đã bị bức tử.
Bài viết trên báo Nhân Dân - Cơ quan của TƯ ĐCSVN về Vedan nhận giải
Báo Nhân dân – Cơ quan Trung ương của Đảng Cộng sản Việt Nam đưa tin: “Một trong những doanh nghiệp đạt giải “Sản phẩm chất lượng an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009” là Công ty Cổ Phần Hữu Hạn Vedan Việt Nam đã ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp này trong việc lấy lại niềm tin của người tiêu dùng Việt Nam và xây dựng thương hiệu sản phẩm thân thiện với môi trường sau vụ “tai tiếng” xả chất thải gây ô nhiễm sông Thị Vải. Tại buổi lễ, Vedan Việt Nam đã trao tặng 100 triệu đồng cho các gia đình bị hại do cơn bão số 9.
Trước đó, Vedan Việt Nam đã ủng hộ 200 triệu đồng cho đồng bào bị lũ quét tại tỉnh Bắc Cạn, trao tặng 15 căn nhà tình thương (mỗi căn trị giá 15 triệu đồng) cho các hộ nghèo tại huyện Long Thành, Nhơn Trạch (tỉnh Đồng Nai) và huyện Tân Thành (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu), và trao tặng 130 triệu đồng cho 13 hộ gia đình thương binh liệt sĩ tại huyện Long Thành (tỉnh Đồng Nai) để sửa chữa nhà tình nghĩa đã bị hư hỏng xuống cấp”. (Nguồn: http://www.nhandan.org.vn/tinbai/?top=39&sub=62&article=159003)
Đọc những dòng này trên báo Đảng, người dân quan tâm rằng tờ báo muốn đưa đến thông tin gì? Phải chăng là Vedan sau vụ này lấy lại được niềm tin của người tiêu dùng VN hay chính là ở chỗ số tiền Vedan ủng hộ đi đằng sau đó? Thông tin nào các doanh nghiệp cần biết để mà noi theo? Điều này bạn đọc sẽ tự biết và trả lời.
Một ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ đã bất chấp nguồn gốc sản phẩm để bảo vệ cái “tốt” của sản phẩm Vedan, một tờ Nhân dân đã đưa tin “ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp” chỉ nhăm nhăm vào số tiền đã được trao tặng, biếu, ủng hộ… mà không hề nói lên rằng “ Nông dân đang chờ dài cổ đòi đền bù thiệt hại, môi trường đang bị bức tử, dòng sông Thị Vải vẫn đang chết”.
Phải chăng, ở đây đồng tiền có giá trị cao nhất cho mọi đánh giá và phán quyết?
Phải chăng, những gia đình nghèo, những nạn nhân bão lụt, những gia đình thương binh, liệt sỹ ở Long Thành, Đồng Nai đã phải nhờ đến những đồng tiền mà Vedan kiếm được qua việc đầu độc môi trường Long Thành mới có tiền sửa chữa những ngôi nhà tình nghĩa bị hư hỏng, xuống cấp? Và nhờ có vậy Vedan vẫn ung dung tồn tại và tiếp tục tàn phá môi trường?
Và vì vậy Vedan vẫn nghênh ngang tồn tại thậm chí còn được khen thưởng, và ngược lại môi trường vẫn cứ thế mà đi, nông dân quanh dòng Thị Vải cứ thế mà… chờ.
Hà Nội 29/10/2009
•J.B Nguyễn Hữu Vinh
Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận họp kín về việc xóa tên LS Lê Trần Luật
Sau 7 lần trì hoãn, cuối cùng, ngày 17/10/2009, Hội đồng Khen thưởng và Kỷ luật của Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận đã có cuộc họp trù bị (họp kín) về việc kỷ luật đối với Luật sư Lê Trần Luật.
Thành phần cuộc họp (không bao gồm Luật sư Lê Trần Luật) như sau:
1. Luật sư Phạm Duy Phước – Chủ nhiệm (số điện thoại 0913646180)
2. Luật sư Sầm Văn Đạo – Phó Chủ nhiệm (số điện thoại 0907979866)
3. Luật sư Trần kim Cang – Phó Chủ nhiệm (số bđiện thoại 0908606261)
4. Luật sư Trần Thị Bích Thủy – Ủy viên (số điện thoại 0909200994)
5. Luật sư Diệp Năng Bình – Ủy viên (số điện thoại 0938488898 )
Theo nguồn tin từ các luật sư thành viên này, cuộc họp trù bị này đã thống nhất sẽ "xóa tên" Luật sư Lê Trần Luật với số phiếu là 3/5, trong đó hai luật sư Trần Kim Cang và Diệp Năng Bình đã phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật.
Được biết, lý do xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật là:
1 .Vi phạm điều 9 của Luật Luật sư: lợi dụng việc hành nghề luật sư gây ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.
2 .Vi phạm điều 10 của Luật Luật sư: không trung thành với Tổ quốc và Hiến pháp.
Vấn đề đặt ra là tại sao có cuộc họp trù bị, mặt khác Luật sư Diệp Năng Bình hiện đang sống tại Thành phố Hồ Chí Minh đã bị cơ quan an ninh "mời làm việc" để lý giải vì sao phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật. Trước đó, cơ quan an ninh đã ra điều kiện với Luật sư Lê Trần Luật là nếu muốn tiếp tục hành nghề luật sư thì phải thừa nhận các bài bào chữa cùa ông là "hiểu sai" đường lối và chính sách của Nhà nước.
Sau khi có kết quả cộc hợp trù bị, Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận đã triệu tập Luật sư Lê Trần Luật để họp chính thức vào ngày 02/11/2009.
CTV
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5684
Thành phần cuộc họp (không bao gồm Luật sư Lê Trần Luật) như sau:
1. Luật sư Phạm Duy Phước – Chủ nhiệm (số điện thoại 0913646180)
2. Luật sư Sầm Văn Đạo – Phó Chủ nhiệm (số điện thoại 0907979866)
3. Luật sư Trần kim Cang – Phó Chủ nhiệm (số bđiện thoại 0908606261)
4. Luật sư Trần Thị Bích Thủy – Ủy viên (số điện thoại 0909200994)
5. Luật sư Diệp Năng Bình – Ủy viên (số điện thoại 0938488898 )
Theo nguồn tin từ các luật sư thành viên này, cuộc họp trù bị này đã thống nhất sẽ "xóa tên" Luật sư Lê Trần Luật với số phiếu là 3/5, trong đó hai luật sư Trần Kim Cang và Diệp Năng Bình đã phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật.
Được biết, lý do xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật là:
1 .Vi phạm điều 9 của Luật Luật sư: lợi dụng việc hành nghề luật sư gây ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.
2 .Vi phạm điều 10 của Luật Luật sư: không trung thành với Tổ quốc và Hiến pháp.
Vấn đề đặt ra là tại sao có cuộc họp trù bị, mặt khác Luật sư Diệp Năng Bình hiện đang sống tại Thành phố Hồ Chí Minh đã bị cơ quan an ninh "mời làm việc" để lý giải vì sao phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật. Trước đó, cơ quan an ninh đã ra điều kiện với Luật sư Lê Trần Luật là nếu muốn tiếp tục hành nghề luật sư thì phải thừa nhận các bài bào chữa cùa ông là "hiểu sai" đường lối và chính sách của Nhà nước.
Sau khi có kết quả cộc hợp trù bị, Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận đã triệu tập Luật sư Lê Trần Luật để họp chính thức vào ngày 02/11/2009.
CTV
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5684
Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công bố danh sách CPC 2009
RFA-10-26-2009
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vừa công bố danh sách những nước cần quan tâm vì vi phạm quyền tự do tôn giáo, thường hay được gọi là danh sách CPC.
Danh sách năm nay vẫn liệt kê tám nước gồm Bắc Hàn, Iran, Miến Điện, Trung Quốc, Sudan, Eritrea, Ả Râp Saudi và Uzbekistan, tức không thay đổi so với năm trước. Như vậy, Việt Nam không nằm trong danh sách này.
Khi cho công bố danh sách CPC 2009, Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton nói rằng Washington không ngừng quan tâm đến tình trạng nhân quyền và tự do tôn giáo toàn cầu, hy vọng chính phủ các nuớc tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của người dân.
Ông Michael Posner, Phụ Tá Ngoại Trưởng Mỹ Đặc Trách Về Nhân Quyền Và Dân Chủ cho rằng tữ sdo tín ngưỡng không chỉ là quyền của con người, mà còn là nền tảng xây dựng sự ổn định cho từng xã hội và cho toàn cầu.
Bộ Ngoại Giao Mỹ ghi nhận có vi phạm tự do tôn giáo ở Bắc Hàn, Iran và TQ
Phúc trình năm nay của Bộ Ngoại Giao Mỹ nhắc lại Bắc Hàn hiện có từ 150,000 đến 200,000 tù nhân chính trị, trong đó không ít người bị giam cầm vì lý do hoạt động tôn giáo.
Trường hợp của Iran cũng bị lên án gay gắt, đặc biệt là việc chính quyền Hồi Giáo Iran kiểm soát tất cả các ấn phẩm, chương trình truyền thông tôn giáo và cho phổ biến những tin tức sai lạc nói về các tôn giáo khác.
Về trường hợp Trung Quốc, bản phúc trình có đưa ra một số bằng chứng cho thấy đã có những dấu hiệu tốt, nhưng không thể bó sót các vụ đàn áp xảy ra ở Tây Tạng nhằm vào tín đồ Phật Giáo hay những vụ việc ra ở Tân Cương nhắm vào người theo đạo Hồi. Phúc trình cũng nói đến trường hợp các tu sĩ Công Giáo bị sách nhiễu, bỏ tù, chỉ vì họ trung thành với Giáo Hội Vatican, không gia nhập Giáo Hội do nhà nước thành lập.
Cũng cần nhắc lại Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama sẽ ghé thăm Trung Quốc vào giữa tháng tới.
Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/VietnameseNews/InternationalNews/us-published-cpc-2009-list-10262009192049.html
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vừa công bố danh sách những nước cần quan tâm vì vi phạm quyền tự do tôn giáo, thường hay được gọi là danh sách CPC.
Danh sách năm nay vẫn liệt kê tám nước gồm Bắc Hàn, Iran, Miến Điện, Trung Quốc, Sudan, Eritrea, Ả Râp Saudi và Uzbekistan, tức không thay đổi so với năm trước. Như vậy, Việt Nam không nằm trong danh sách này.
Khi cho công bố danh sách CPC 2009, Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton nói rằng Washington không ngừng quan tâm đến tình trạng nhân quyền và tự do tôn giáo toàn cầu, hy vọng chính phủ các nuớc tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của người dân.
Ông Michael Posner, Phụ Tá Ngoại Trưởng Mỹ Đặc Trách Về Nhân Quyền Và Dân Chủ cho rằng tữ sdo tín ngưỡng không chỉ là quyền của con người, mà còn là nền tảng xây dựng sự ổn định cho từng xã hội và cho toàn cầu.
Bộ Ngoại Giao Mỹ ghi nhận có vi phạm tự do tôn giáo ở Bắc Hàn, Iran và TQ
Phúc trình năm nay của Bộ Ngoại Giao Mỹ nhắc lại Bắc Hàn hiện có từ 150,000 đến 200,000 tù nhân chính trị, trong đó không ít người bị giam cầm vì lý do hoạt động tôn giáo.
Trường hợp của Iran cũng bị lên án gay gắt, đặc biệt là việc chính quyền Hồi Giáo Iran kiểm soát tất cả các ấn phẩm, chương trình truyền thông tôn giáo và cho phổ biến những tin tức sai lạc nói về các tôn giáo khác.
Về trường hợp Trung Quốc, bản phúc trình có đưa ra một số bằng chứng cho thấy đã có những dấu hiệu tốt, nhưng không thể bó sót các vụ đàn áp xảy ra ở Tây Tạng nhằm vào tín đồ Phật Giáo hay những vụ việc ra ở Tân Cương nhắm vào người theo đạo Hồi. Phúc trình cũng nói đến trường hợp các tu sĩ Công Giáo bị sách nhiễu, bỏ tù, chỉ vì họ trung thành với Giáo Hội Vatican, không gia nhập Giáo Hội do nhà nước thành lập.
Cũng cần nhắc lại Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama sẽ ghé thăm Trung Quốc vào giữa tháng tới.
Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/VietnameseNews/InternationalNews/us-published-cpc-2009-list-10262009192049.html
Chính phủ Obama và vấn đề tự do tôn giáo tại Việt Nam
Khánh An, phóng viên RFA
2009-10-28
Danh sách CPC 2009 bao gồm 8 quốc gia, trong đó không có Việt Nam, đã gây ra nhiều phản ứng khác nhau trong dư luận người Việt cả trong lẫn ngoài nước. Khánh An phỏng vấn ông Scott Flipse của USCIRF.
Hàng trăm giáo dân thuộc nhiều giáo phận ở miền Bắc Trung Phần xuống đường biểu tình hôm 27-7-2009, phản đối việc công an bắt giữ và đánh đập các giáo dân và giáo sĩ Tam Tòa.
Ông Scott Filpse, Giám đốc chương trình Đông Á - Thái Bình Dương, đồng thời là chuyên gia phân tích chính sách của Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ USCIRF, cho rằng vẫn có nhiều hy vọng cho lần xét duyệt danh sách CPC sắp tới, vì theo ông, danh sách CPC 2009 là kết quả của thời gian quản trị thời Tổng thống George W. Bush.
Ông và Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ vẫn đang đấu tranh cho việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC lần tới, tức là bắt tính từ thời điểm Tổng thống Obama bắt đầu nắm nhiệm kỳ. Ông Flipse bày tỏ niềm hy vọng của mình như sau:
Ông Scott Filpse: Hy vọng họ sớm công bố danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về vấn đề tôn giáo và Việt Nam sẽ nằm trong danh sách đó. Đó cũng là đề nghị của chúng tôi. Tuy nhiên, nếu xem báo cáo về vấn đề tự do tôn giáo của Ủy hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế trong phần nói về Việt Nam, bạn có thể thấy rằng có vẻ như Bộ Ngọai giao Hoa Kỳ sẽ không đặt Việt Nam trở lại danh sách CPC. Đáng tiếc, chúng tôi nghĩ rằng đã có đầy đủ bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh sách này.
2009-10-28
Danh sách CPC 2009 bao gồm 8 quốc gia, trong đó không có Việt Nam, đã gây ra nhiều phản ứng khác nhau trong dư luận người Việt cả trong lẫn ngoài nước. Khánh An phỏng vấn ông Scott Flipse của USCIRF.
Hàng trăm giáo dân thuộc nhiều giáo phận ở miền Bắc Trung Phần xuống đường biểu tình hôm 27-7-2009, phản đối việc công an bắt giữ và đánh đập các giáo dân và giáo sĩ Tam Tòa.
Ông Scott Filpse, Giám đốc chương trình Đông Á - Thái Bình Dương, đồng thời là chuyên gia phân tích chính sách của Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ USCIRF, cho rằng vẫn có nhiều hy vọng cho lần xét duyệt danh sách CPC sắp tới, vì theo ông, danh sách CPC 2009 là kết quả của thời gian quản trị thời Tổng thống George W. Bush.
Ông và Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ vẫn đang đấu tranh cho việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC lần tới, tức là bắt tính từ thời điểm Tổng thống Obama bắt đầu nắm nhiệm kỳ. Ông Flipse bày tỏ niềm hy vọng của mình như sau:
Ông Scott Filpse: Hy vọng họ sớm công bố danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về vấn đề tôn giáo và Việt Nam sẽ nằm trong danh sách đó. Đó cũng là đề nghị của chúng tôi. Tuy nhiên, nếu xem báo cáo về vấn đề tự do tôn giáo của Ủy hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế trong phần nói về Việt Nam, bạn có thể thấy rằng có vẻ như Bộ Ngọai giao Hoa Kỳ sẽ không đặt Việt Nam trở lại danh sách CPC. Đáng tiếc, chúng tôi nghĩ rằng đã có đầy đủ bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh sách này.
Tình hình tôn giáo tại VN

Khánh An: Xin ông cho biết những công việc mà Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế đã làm đối với vấn đề tự do tôn giáo tại Việt Nam?
Ông Scott Filpse: Ủy hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế đã đến Việt Nam vào tháng 5 vừa rồi và chúng tôi đã báo cáo tình hình lại cho bà Ngọai trưởng về những vấn đề cần quan tâm. Đó là vẫn có những tù nhân lương tâm như Linh mục Nguyễn Văn Lý, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Thị Công Nhân và lãnh đạo các tôn giáo như Cao Đài, Hoà Hảo, Phật Giáo, Phật Giáo Khmer…
Thứ đến, chúng tôi tin rằng có một sự đàn áp và sắp xếp lại trật tự đối với các tôn giáo. Chúng tôi đã công bố công khai cũng như thảo luận riêng với Bà Ngọai Trưởng. Chúng tôi tin rằng tất cả những điều trên sẽ đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC.
Khánh An: Và ông đã nhận được hồi đáp như thế nào từ phía Bà Ngọai trưởng Hoa Kỳ?
Ông Scott Filpse: Bà Ngọai trưởng nói với chúng tôi rằng bà sẽ xem xét tất cả các chứng cứ cũng như đề nghị của chúng tôi khi bà quyết định danh sách CPC. Chúng tôi đã sẵn sàng để đối thọai với Ngọai trưởng và các thành viên khác trong Bộ Ngọai Giao cũng như Nhà Trắng về vấn đề này.
Chúng tôi không đồng ý với Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông Michael Michalak, khi ông nói rằng không có đủ bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC và tiếp tục ngày càng có nhiều bằng chứng về vấn đề tự do tôn giáo đã được cải thiện.

Phái đoàn Ủy ban của Hoa Kỳ về Tự do Tôn Giáo Quốc tế USCIRF trong chuyến viếng thăm và làm việc tại Việt Nam hồi tháng 5-2009.
Chúng tôi biết có một vài cải thiện nhưng lại có quá nhiều người bị đàn áp và bỏ tù chi vì muốn hành đạo. Chúng tôi không đồng quan điểm với Đại sứ Hoa Kỳ và chúng tôi sẽ tiếp tục trình bày quan điểm của mình với Nhà Trắng và Bà Ngọai trưởng.
CPC và quan hệ Mỹ-Việt
Khánh An: Thưa ông, ông có cho đây là một chính sách của Chính phủ Hoa Kỳ không?
Ông Scott Filpse: Đây là một chính sách của Chính phủ Hoa Kỳ hiện nay nhưng chính sách có thể thay đổi và chúng tôi đang cố gắng để thay đổi nó. Khi Tổng thống Obama còn là một Thượng Nghị Sĩ, ông làm việc rất sát với chúng tôi và chúng tôi còn giữ lá thư mà ông đã yêu cầu Tổng thống Bush thay đổi chính sách liên quan đến vấn đề CPC của Việt Nam.
Năm 2008 vẫn là những chuyện đàn áp tương tự như trước và Thượng Nghị Sĩ Obama có biết chuyện này. Vì vậy, chúng tôi hy vọng khi nói chuyện với Tổng thống Obama, ông sẽ có cùng quan điểm với chúng tôi.
Đại sứ Hoa Kỳ có cái nhìn của ông, chúng tôi lại có cái nhìn khác, hy vọng rằng chúng tôi có thể thuyết phục Nhà Trắng và Bộ Ngoại Giao thay đổi quan điểm. Tôi cho rằng danh sách CPC từ năm 2004 đến năm 2006 đã có tác dụng rất hiệu quả khi nó khiến cho nhà cầm quyền Việt Nam phải thay đổi, đặt ra các điều luật mới, nới lỏng các họat động tôn giáo… Vì vậy, chúng tôi rất mong điều này xảy ra một lần nữa.
Cũng cần lưu ý rằng, danh sách CPC thực ra không làm ảnh hưởng quan hệ song phương giữa hai nước. Trao đổi giao thương, viện trợ nhân đạo, du lịch… vẫn diễn ra bình thường trong thời gian Việt Nam nằm trong danh sách CPC. Điều này cho thấy danh sách CPC không ảnh hưởng đến các lĩnh vực khác nhưng lại có một tác dụng rất tích cực trong vấn đề tự do tôn giáo, tự do ngôn luận và tự do hội họp.
Khánh An: Nhiều người cho rằng Hoa Kỳ muốn duy trì thế cân bằng trong khu vực với Trung Quốc nên đã giúp đỡ Việt Nam nhằm hạn chế sự bành trướng của Trung Quốc. Đó là lý do tại sao chính phủ Hoa Kỳ nhẹ tay với Việt Nam trong vấn đề tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền. Ông nghĩ sao về vấn đề này?
Ông Scott Filpse: Vào tháng 5 năm 2009, trong kỳ xem xét định kỳ các vấn đề của Việt Nam tại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ đã đánh giá nhiều mặt trong đó bao gồm những vấn đề liên quan đến tự do ngôn luận, tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền. Kết quả là Hoa Kỳ đã giáng bậc tất cả các vấn đề có liên quan đến Việt Nam trong danh sách.
Chúng tôi tin rằng đây là một khởi điểm tốt để chúng tôi làm việc. Tổng thống Obama đã có hồ sơ về vấn đề nhân quyền, tự do tôn giáo và thi hành luật pháp ở Việt Nam khi ông còn là Thượng Nghị Sĩ. Chúng tôi biết rằng chính quyền mới của Hoa Kỳ cũng đang phải giải quyết rất nhiều vấn đề quan trọng khác, nhưng nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ trình bày cho Tổng thống các chứng cứ cũng như cho ông thấy rằng CPC không làm ảnh hưởng đến quan hệ song phương thì ông sẽ đồng ý với chúng tôi. Và lúc đó, nhân quyền sẽ là một phần quan trọng trong quan hệ giữa hai nước.
Còn Trung Quốc lại là một vấn đề khác. Chúng tôi không nghĩ nên nối kết vấn đề của hai nước với nhau. Có quá nhiều điểm khác nhau giữa hai quốc gia thay vì chỉ là vấn đề lợi ích của Hoa Kỳ. Vì vậy, trong cương vị của mình, chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để đưa vấn đề lên các cấp có thẩm quyền cao hơn.
Khánh An: Như ông đã nói, danh sách CPC 2009 là kết quả từ thời tổng thống Bush và trong đó không có Việt Nam. Như vậy, Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế sẽ làm gì trong tương lai để cải thiện tình hình?
Ông Scott Filpse: CPC là công cụ ngoại giao duy nhất cho vấn đề này. Tất nhiên, chúng tôi sẽ tiếp tục tường trình những điều biết được, theo đuổi các chính sách mới của Hoa Kỳ cho vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo ở Việt Nam. Chúng tôi tin rằng quan hệ giữa hai nước Việt Nam – Hoa Kỳ có một tầm quan trọng rất lớn và ước mơ của rất nhiều người Việt Nam là xây dựng đất nước phồn thịnh và tự do hơn.
Chúng tôi tin rằng trong tương lai của Việt Nam với nhiều người dân không chỉ chú tâm vào thương mại kinh doanh, mà có cả những ngừơi đấu tranh cho tự do, quan tâm đến chính trị, tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do hội họp trong ôn hoà, tất cả sẽ là tương lai của Việt Nam. Đó cũng chính là những người mà chính phủ Hoa Kỳ cần ủng hộ và lên tiếng thay cho họ. Đó cũng là điều mà chúng tôi đang cố gắng làm.
Ở đây không chỉ là vấn đề ổn định của chính phủ Việt Nam, mà nó còn là nghĩa vụ và uy tín của Việt Nam. Nhân quyền không phải là một điều quan trọng chỉ với tổ chức nhân quyền quốc tế mà còn cho chính bản thân người Việt Nam.
Khánh An: Vâng, xin cám ơn ông.
Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Interview-with-ScottFlipseUSCIRF-about-the-CPC-2009-issues-KAn-10282009101931.html
Nếu Phillip Roesler còn ở Việt Nam...

Nếu Phillip Roesler còn ở Việt Nam...
Hà Giang, thông tín viên RFA
2009-10-27
Truyền thông quốc tế mấy ngày hôm nay xôn xao vì tin ông Phillip Roesler, 36 tuổi, người Đức gốc Việt Nam đã được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế của Cộng Hòa Liên Bang Đức.
Hà Giang, thông tín viên RFA
2009-10-27
Truyền thông quốc tế mấy ngày hôm nay xôn xao vì tin ông Phillip Roesler, 36 tuổi, người Đức gốc Việt Nam đã được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế của Cộng Hòa Liên Bang Đức.
Tin ông được cử làm Bộ Trưởng là một ngạc nhiên ngòai dự đóan của giới phân tích ở ngay tại thủ đô Bá Linh. Cũng là một tin làm người Việt khắp nơi trên thế giới hãnh diện, và làm dư luận trong nứơc xót xa.
Ngạc nhiên thú vị
Không riêng tại Bá Linh, thủ đô của nước Đức, mà dư luận nhiều nơi trên thế giới, mấy ngày nay ngạc nhiên về một tin ngòai dự đóan của mọi người, là ông Philipp Roesler, thành viên của Đảng Dân Chủ Tự Do (FDP)- người Đức gốc Việt, hiện đang là bộ trưởng kinh tế, lao động và giao thông tại tiểu bang Niedersachsen, vừa đựơc bổ nhiệm để trờ thành bộ trưởng y tế trong tân nội các của chính phủ Cộng Hòa Liên Bang Đức.
Dù đã từ lâu đựơc xem là một ngôi sao nổi bật, và là niềm kỳ vọng của đảng Dân Chủ Tự Do, chính ông Roesler và ngay cả nội bộ đảng cũng tỏ ra rất ngạc nhiên khi ông được cử làm bộ trưởng y tế liên bang, vì đây là một bộ hiện đang đương đầu với nhiều rất khó khăn.
Giới phân tích cho rằng sở dĩ ông đựơc bổ nhiệm là vì trong suốt thời gian thương thảo rất gắt gao về việc thành lập tân nội các giữa các liên minh, kéo dài hơn 3 tuần lễ, ông Philipp Roesler đã chứng tỏ khả năng của mình bằng cách luôn tỏ ra rất thông minh, thực tế, ôn hòa, có cái nhìn thấu đáo cùng tài ứng khẩu về nhiều đề tái, nhất là về y tế. Ông Roesler còn được cho là người có tài khôi hài, khéo léo xoa dịu được những căng thẳng trong các cuộc thảo luận.
Trong vai trò bộ trưởng y tế. ở tuổi 36, ông Phillip Roesler là người Bộ Trưởng trẻ nhất nước Đức, và là người Bộ trưởng đầu tiên không phải là người gốc Đức, là bộ trưởng đầu tiên người gốc Á Châu, và còn là là ngừơi gốc Việt Nam..
Ông Röesler sinh năm 1973 ở Khánh Hòa, là ông là một đứa trẻ sống ở viện mồ côi, và vào lúc mới có 9 tháng tuổi, đã được cha mẹ nuôi đưa về Đức. Có nguồn tin cũng cho rằng cha mẹ ông đã bị đã bị pháo kích chết và người hàng xóm đã bỏ ông vào viện mồ côi tại Khánh Hòa, Nha Trang.
Niềm kiêu hãnh
Đối với người Việt Nam sống rải rắc khắp nơi trên thế giới, thì câu chuyện “đứa trẻ mồ côi Việt Nam thành ông Bộ Trưởng nước Đức” là một niềm hãnh diện vô biên.
Nhiều diễn đàn điện tử đã đưa tin này với những tựa như: “Niềm hãnh diện chung của người Việt Nam. Nhiều video clips về những cuộc phỏng vấn hay tin tức về ông đã được đưa lên trang mạng You Tube với những tựa bắt đầu với hai chữ “Việt Nam pride” (dịch là niềm kiêu hãnh của Việt Nam).
Từ Đức, tiến sĩ kinh tế Nguyễn Ngọc Hùng, phát biểu:
“Ở tại Đức thì người ta kỳ thị lắm. Một người trẻ, đồng thời là một người không phải là người Đức, mà họ còn đạt được địa vị đó. Những người da trắng khác cũng không đạt được những địa vị như ông Roesler này.
Ngừơi trứơc ông làm chủ tịch đảng Tự Do Dân Chủ tiểu bang đã nói rằng ông Roesler là người suy nghĩ và có lối giải quyết rất nhanh. Và ông luôn luôn tìm được một lối giải quỵết tốt đẹp nhất và nhanh nhất. Ông không bao giờ bí ở trường hợp nào cả.”
Người Việt hải ngọai còn quý mến ông Roesler về việc dù ông tuy đã được nuôi dưỡng như một người Đức từ nhỏ, đã không quên nguồn gốc của mình là một người Việt Nam, và là một nạn nhân chiến tranh.
Cựu đại tá CSVN, ông Bùi Tín, hiện đang sống ở Pháp, kể:
Nếu vẫn còn ở Khánh Hòa, chẳng bao giờ anh trở thành một trí thức được trọng vọng chứ đừng nói là có thể làm Bộ trưởng! Cơ chế Việt Nam từ xưa đến nay chỉ cơ cấu chức Bộ trưởng cho tầng lớp con ông cháu cha.
Ô. Hà Văn Thịnh, Huế
“Khi ông ông Roesler trờ thành một người nổi tiếng ở Cộng Hòa Liên Bang Đức ông có dự định tham dự buổi khai trương tượng đài thuyển nhân ở Hamburg đó. Thì sứ quán VN tại Berlin đã liên hệ với ông, và gần như là hăm dọa và can ngăn thuyết phục ông ấy là không nên đến tham dự buổi khai trương đó, nhưng chính ông đã đến dự, và một tay cầm lá cờ Đức, một tay cầm lá cờ VNCH mà bà con mà bà con thuyền nhân mang theo, và chụp hình chung với bà con.
Ông ta nói là sứ quán VN đã làm những cái chuyện vô duyên là định ép ông không dự khai mạc tượng đài như thế. Rồi còn yêu cầu chính quyền địa phương là bỏ cái chữ ghi ở trên bệ là “thuyền nhân Việt Nam”, thế nhưng mà chính quyền địa phương họ không nghe theo.”
Diễn đàn X-Càfe cũng có nhiều bloggers bình phẩm về sự kiện sứ quán VN không muốn cho ông Roesler tham dự buổi lễ khánh thành tượng đài thuyền nhân tại Hamburg.
Nếu cón ở Việt Nam…
Nhưng dường như xen lẫn trong niềm hãnh diện dân tộc và nỗi vui mừng cho sự thăng tiến của ông Roeler, người ta có một chút ngậm ngùi, và những quan tâm sâu xa hơn.
Và tại Việt Nam, ông Hà Văn Thịnh – thuộc Đại học Khoa học Huế, trong bài có tựa “Nghĩ Về Phillip Roesler” được đăng trên trang mạng BauxiteInfo viết:
“Nếu vẫn còn ở Khánh Hòa, hiện tại của Roesler (tạm đặt tên là Đức) là điều ai cũng biết: Chẳng bao giờ anh trở thành một trí thức được trọng vọng chứ đừng nói là có thể làm Bộ trưởng! Cơ chế Việt Nam từ xưa đến nay chỉ cơ cấu chức Bộ trưởng cho tầng lớp con ông cháu cha.”
Ông Bùi Tín chia xẻ nhận định của Ông Hà Văn Thịnh:
“Tôi nghĩ là nó gợi cho ta rất nhiều suy nghĩ, là chỉ có dưới một chế độ dân chủ, dân chủ thực sự cơ, tài năng mới được biểu lộ ra, và mọi công dân mới được bình đảng, và người ta lựa chọn đúng là những nhân tài tinh hoa nhất của đất nước.
Tôi nghĩ là nếu mà ông Roesler còn ở Việt Nam, thì bây giờ ông ấy còn gay go điêu đứng lắm. Trẻ mồ côi thì khó mà có thể học hành đựơc tấn tới, và dù học hành giỏi đến đâu đi nữa, cũng khó có thể ở vào một chức vụ cao được.”
Ông Hà Văn Thịnh đặt vấn đề:
“Tại sao không thấy lớp trẻ đang giỏi giang hơn và họ phải được trọng dụng hơn? Phải chăng vì nghĩ rằng mình càng ngồi trên cái ghế quyền lực lâu bao nhiêu thì bổng lộc còn nhiều chừng đó, bất kể cộng đồng, dân tộc, tuổi tác, năng lực.
Một trong những nỗi đau lớn nhất của thực trạng cán bộ của ta hiện nay là vô khối người không đủ năng lực, thiển đức, kém tài lại giành được những vị trí thơm thảo để tha hồ thao túng, trục lợi cá nhân.”
Nếu còn ở Việt Nam, thì liệu ông Roesler sẽ có cơ hội làm bộ trưởng không? Tiến Sĩ Nguyễn Ngọc Hùng phát biểu:
“Nếu ông Phillip Roesler ở VN, không những ông không thể trở thành Bộ Trưởng, mà còn bị cấm hành nghề, và bị kết án vi phạm điều luật 88 của bộ luật hình sự là tuyên truyền chống đối nhà nứơc CHXHCNVN bởi vì ông là thành viên của đảng Tự Do Dân Chủ, chứ không phải là thành viên của đảng CSVN.”
Nếu ông Phillip Roesler ở VN, không những ông không thể trở thành Bộ Trưởng, mà còn bị cấm hành nghề, và bị kết án vi phạm điều luật 88 của bộ luật hình sự là tuyên truyền chống đối nhà nứơc CHXHCNVN.
TS Nguyễn Ngọc Hùng
Một người ký tên Nguyễn Quang Lập viết trong diễn đàn X-Càfe:
“Nói thật giá nước ta có vài mươi anh như Philipp Roesler , kẹt lắm thì năm bảy anh cũng được, giữ những vị trí quan trọng thì đất nước mình chắc sẽ khá lên nhiều. Một ông nhà văn nói chơi vui, nói lãnh đạo nước mình không có ai để mình gọi bằng thằng cả, toàn phải gọi bằng anh bằng ông bằng cụ, chán mớ đời.”
Theo ông Hà Văn Thịnh thì sự kiện ông Roesler đựơc làm Bộ Trưởng còn làm nổi bật lên niềm đau xót về nền giáo dục Việt Nam. Cũng trong bài “Nghĩ Về Phillip Roesler”, ông viết:
“Bộ GD-ĐT có cảm thấy buồn không khi con nuôi, nhận tại Khánh Hòa, bỗng chốc, “tự nhiên” trở thành Bộ trưởng của nước Đức lừng danh? Riêng tôi, đau và xót bởi tôi biết chắc rằng trí tuệ người Việt Nam không kém nhưng nghèo và hèn, dốt và nát bởi nền giáo dục này kém cỏi.
Hai không rồi bốn không; những lời có cánh. Vậy mà, đọc chép vẫn hoàn đọc chép. Nói mà không có chế tài thì nói để làm gì?
Tôi thấy thật tội nghiệp cho ngài Bộ trưởng. Khi lên chức vụ đó mà không được quyền thay bất kỳ ai của cơ chế cũ, giàn khung cũ thì làm sao có thể thay đổi? Nếu muốn có một nền giáo dục với hai vạn Tiến sĩ thật thì làm sao có thể khi 33% TS hiện nay chỉ là giấy như chính ông Bành Tiến Long, Thứ trưởng, đã thừa nhận với báo chí?
Thay một cái cũ bằng một cái mới giả tưởng bằng chính những con người kém cỏi cỡ ấy, thiển cận cỡ ấy, bảo thủ đến mức ấy, sợ mất bổng lộc đến chừng ấy? Vô khả thi!”
Sự kiện ông Phillip Roesler, 36 tuổi, một người mồ côi không phải dân bản xứ đã được cử làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế của nước Đức đã khiến nhiều trí thức Việt Nam suy nghĩ.
Điều gì đã ngăn cản không cho nước Việt Nam có những người lãnh đạo trẻ như ông Phillip Roesler? Và phải làm gì để tuổi trẻ Việt Nam có thực tài có đựơc cơ hội lãnh đạo đất nước.?
Chúng tôi xin mượn lời phát biểu của Tiến Sĩ Nguyễn Ngọc Hùng thay cho lời kết:
“Sự kiên của ông Roesler tại Đức đã cho biết rằng Việt Nam cần phải thay đổi. Tại vì trong một chế độ độc tài, thì con ngừơi không thể phát triển được như vậy. Ông Roesler ông ấy ở Đức thì ông ấy mới đựơc phát triển như vậy, còn nếu ông ấy ở Việt Nam, thì chắc chắn ông ấy không được như vậy. Cái nguyên nhân của sự chậm phát triển là do độc tài. Độc tài cản trở sự phát triển về mọi mặt.”
Chương trình Câu Chuyện Hàng Tuần đến đây xin tạm kết thúc, Hà Giang hẹn gặp lại quý vị trong chương trình kỳ tới, mong quý vị đón theo dõi.
Ba mươi đồng bạc xưa và ba chục triệu đồng ngày nay
Gần đây, con số 30 triệu đồng tiền Việt Nam được nhắc đến khá nhiều và khá rôm rả với những chi tiết lạ lùng đến giật mình.
Chuyện nay
Trước hết là vụ tờ báo Đảng Cộng sản VN đăng tin Hải quân Trung Cộng tập trận ở Hoàng Sa, một bản tin mà ông Đào Duy Quát (Tổng biên tập) được công dân mạng phong hàm “Hán gian” hoặc là tay sai cho Tàu Cộng vì đã tuyên truyền cho việc quân xâm lược trên lãnh thổ đất nước. Trong khi đó có những người công khai biểu thị tấm lòng yêu nước của mình bằng những khẩu hiệu “Hoàng Sa – Trường Sa là của VN” đã ngay lập tức được các đồng chí công an chăm sóc, bắt bớ, giam cầm trấn áp không thương tiếc.
Ông Đào Duy Quát
Dù ông Quát có biện hộ một cách hết sức vụng về theo phương châm “tranh công, đổ lỗi” cho “cậu đánh máy”, rằng đã thiếu mất chữ “ngang ngược” mà ông định thêm vào…
Nhưng, dân chúng đâu có mù, đâu có ngu, họ chỉ rõ cho ông thấy rõ ràng rằng cách giải thích đó mới chính là sự ngang ngược đúng nghĩa của ông trước nhân dân và dư luận.
Lòng dân nổi giận, cư dân mạng bức xúc, nhiều người lên tiếng, có người còn lên tiếng đòi đuổi cổ ông ra khỏi Ban Chấp Hành, khỏi hội nhà báo… - Tất nhiên chỉ là báo chí “lề trái” - Thậm chí có người đòi phải xử thật nặng “tội bán nước” bằng án tù.
Vậy nhưng, ông Đào Quy Quát thoát nạn ngoạn mục, lại vẫn giữ vững chiếc ghế Tổng Biên tập chờ cơ hội mới và hàng ngày ông vẫn có thể tung ra những lời khuôn vàng thước ngọc về lòng yêu nước, biển đảo… Tất nhiên phải theo cách của ông là “có lợi cho ai”?
Những sai lầm đến mức tội lỗi đó cũng chỉ đáng 30 triệu đồng tiền… phạt, thế là xong.
Mới đây, dân chúng nổi giận qua việc trao giải thưởng môi trường. Công ty Vedan - kẻ đã giết chết dòng sông Thị Vải xanh đẹp, để lại hậu quả khôn lường cho một khu vực dân chúng rộng lớn. Tiếng kêu của dân chúng đã vang dội từ lâu, nhưng sự chậm chạp uể oải của các cơ quan chức năng đã phát huy tác dụng đến cao độ. Vì vậy đến nay, những nông dân kia vẫn cứ mỏi mòn chấp nhận chờ đợi các cơ quan giải quyết, dòng Thị Vải vẫn một màu đen chết chóc trôi lững lờ như thách thức lòng dân. Còn Công ty Vedan vẫn “ung dung yên ngựa” đi dự thi về môi trường và… ẵm luôn giải thưởng “…Vì sức khỏe cộng đồng năm 2009”.
Sông thị vải đang chết
Được tin này, người ta cho rằng đó là sự nhạo báng công lý, sự phỉ nhổ vào ngôn ngữ và là sự lật ngược của thời cuộc, của lương tâm. Báo chí không chỉ “lề trái” bùng lên phẫn uất, mà ngay cả báo “lề phải” cũng không thể nín nhịn. Các đại biểu Quốc Hội vốn xưa nay ít khi hài hước, cũng cho rằng đó là chuyện “đùa dai”.
Nguyên nhân nào mà sát thủ lại được trao giải thưởng bồ tát? Câu hỏi này làm nhiều người nghi ngại và đặt ra.
Thì ra, người ta biết được rằng để dự thi, công ty cũng đã phải nộp vào đó 30 triệu đồng. Và khi đã ẵm giải thưởng, thì chuyện đề nghị Vedan bỏ giải thưởng ra là không được, là phản đối.
Vậy là 30 triệu đồng trong cả hai trường hợp nói trên đã phát huy tác dụng mạnh mẽ sức mạnh của nó với câu nói từ ngàn xưa “Nén bạc đâm toạc… công lý” hay “triệu bạc đâm toạc…lương tâm”.
Chuyện xưa
Kinh Thánh kể lại rằng: Xa xưa, từ hai ngàn năm trước, Giuđa Ixcariôt phản bội lại người Thầy Giêsu đã nuôi dạy nó nhiều năm, đã yêu thương nó hết mình. Nhưng chỉ vì 30 đồng bạc, nó vẫn cam tâm phản bội và bán Chúa Giêsu cho những kẻ đóng đanh người vào Thập giá.
Nụ hôn Giuđa
Hỡi ôi, con số 30 độc địa xưa kia, sao vẫn còn lưu mãi đến giờ? Tôi cũng không rõ giá trị của 30 đồng bạc Do Thái xưa và 30 triệu đồng Việt Nam ngày nay có tương đương nhau hay không mà đã làm nên những điều kinh dị?
Chỉ khác rằng, Giuđa Ixcariôt sau khi bán Chúa, đã biết ân hận trả lại ba mươi đồng bạc để chuộc lỗi, và khi không thể chuộc lỗi lầm của mình, thì đã treo cổ tự vẫn.
Dù đó là hành động tiêu cực, song đó cũng là hành động cuối cùng của một con người để chứng minh rằng, trong anh ta “lương tâm vẫn còn có răng” vẫn biết cắn rứt.
Anh ta đã tự kết liễu đời mình bằng sợi dây, không hề “ngang ngược”, không hề cố giữ giải thưởng bồ tát đã trót trao cho sát thủ.
Chuyện xưa và chuyện nay có nhiều điều khá trùng hợp, chỉ khác cách xử sự của con người ngày nay khác xa con người ngày xưa. Có phải vì đã hai ngàn năm trôi qua?
Hà Nội, ngày 27/10/2009
· J.B Nguyễn Hữu Vinh
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5675
Chuyện nay
Trước hết là vụ tờ báo Đảng Cộng sản VN đăng tin Hải quân Trung Cộng tập trận ở Hoàng Sa, một bản tin mà ông Đào Duy Quát (Tổng biên tập) được công dân mạng phong hàm “Hán gian” hoặc là tay sai cho Tàu Cộng vì đã tuyên truyền cho việc quân xâm lược trên lãnh thổ đất nước. Trong khi đó có những người công khai biểu thị tấm lòng yêu nước của mình bằng những khẩu hiệu “Hoàng Sa – Trường Sa là của VN” đã ngay lập tức được các đồng chí công an chăm sóc, bắt bớ, giam cầm trấn áp không thương tiếc.
Ông Đào Duy Quát

Dù ông Quát có biện hộ một cách hết sức vụng về theo phương châm “tranh công, đổ lỗi” cho “cậu đánh máy”, rằng đã thiếu mất chữ “ngang ngược” mà ông định thêm vào…
Nhưng, dân chúng đâu có mù, đâu có ngu, họ chỉ rõ cho ông thấy rõ ràng rằng cách giải thích đó mới chính là sự ngang ngược đúng nghĩa của ông trước nhân dân và dư luận.
Lòng dân nổi giận, cư dân mạng bức xúc, nhiều người lên tiếng, có người còn lên tiếng đòi đuổi cổ ông ra khỏi Ban Chấp Hành, khỏi hội nhà báo… - Tất nhiên chỉ là báo chí “lề trái” - Thậm chí có người đòi phải xử thật nặng “tội bán nước” bằng án tù.
Vậy nhưng, ông Đào Quy Quát thoát nạn ngoạn mục, lại vẫn giữ vững chiếc ghế Tổng Biên tập chờ cơ hội mới và hàng ngày ông vẫn có thể tung ra những lời khuôn vàng thước ngọc về lòng yêu nước, biển đảo… Tất nhiên phải theo cách của ông là “có lợi cho ai”?
Những sai lầm đến mức tội lỗi đó cũng chỉ đáng 30 triệu đồng tiền… phạt, thế là xong.
Mới đây, dân chúng nổi giận qua việc trao giải thưởng môi trường. Công ty Vedan - kẻ đã giết chết dòng sông Thị Vải xanh đẹp, để lại hậu quả khôn lường cho một khu vực dân chúng rộng lớn. Tiếng kêu của dân chúng đã vang dội từ lâu, nhưng sự chậm chạp uể oải của các cơ quan chức năng đã phát huy tác dụng đến cao độ. Vì vậy đến nay, những nông dân kia vẫn cứ mỏi mòn chấp nhận chờ đợi các cơ quan giải quyết, dòng Thị Vải vẫn một màu đen chết chóc trôi lững lờ như thách thức lòng dân. Còn Công ty Vedan vẫn “ung dung yên ngựa” đi dự thi về môi trường và… ẵm luôn giải thưởng “…Vì sức khỏe cộng đồng năm 2009”.
Sông thị vải đang chết

Được tin này, người ta cho rằng đó là sự nhạo báng công lý, sự phỉ nhổ vào ngôn ngữ và là sự lật ngược của thời cuộc, của lương tâm. Báo chí không chỉ “lề trái” bùng lên phẫn uất, mà ngay cả báo “lề phải” cũng không thể nín nhịn. Các đại biểu Quốc Hội vốn xưa nay ít khi hài hước, cũng cho rằng đó là chuyện “đùa dai”.
Nguyên nhân nào mà sát thủ lại được trao giải thưởng bồ tát? Câu hỏi này làm nhiều người nghi ngại và đặt ra.
Thì ra, người ta biết được rằng để dự thi, công ty cũng đã phải nộp vào đó 30 triệu đồng. Và khi đã ẵm giải thưởng, thì chuyện đề nghị Vedan bỏ giải thưởng ra là không được, là phản đối.
Vậy là 30 triệu đồng trong cả hai trường hợp nói trên đã phát huy tác dụng mạnh mẽ sức mạnh của nó với câu nói từ ngàn xưa “Nén bạc đâm toạc… công lý” hay “triệu bạc đâm toạc…lương tâm”.
Chuyện xưa
Kinh Thánh kể lại rằng: Xa xưa, từ hai ngàn năm trước, Giuđa Ixcariôt phản bội lại người Thầy Giêsu đã nuôi dạy nó nhiều năm, đã yêu thương nó hết mình. Nhưng chỉ vì 30 đồng bạc, nó vẫn cam tâm phản bội và bán Chúa Giêsu cho những kẻ đóng đanh người vào Thập giá.
Nụ hôn Giuđa

Hỡi ôi, con số 30 độc địa xưa kia, sao vẫn còn lưu mãi đến giờ? Tôi cũng không rõ giá trị của 30 đồng bạc Do Thái xưa và 30 triệu đồng Việt Nam ngày nay có tương đương nhau hay không mà đã làm nên những điều kinh dị?
Chỉ khác rằng, Giuđa Ixcariôt sau khi bán Chúa, đã biết ân hận trả lại ba mươi đồng bạc để chuộc lỗi, và khi không thể chuộc lỗi lầm của mình, thì đã treo cổ tự vẫn.
Dù đó là hành động tiêu cực, song đó cũng là hành động cuối cùng của một con người để chứng minh rằng, trong anh ta “lương tâm vẫn còn có răng” vẫn biết cắn rứt.
Anh ta đã tự kết liễu đời mình bằng sợi dây, không hề “ngang ngược”, không hề cố giữ giải thưởng bồ tát đã trót trao cho sát thủ.
Chuyện xưa và chuyện nay có nhiều điều khá trùng hợp, chỉ khác cách xử sự của con người ngày nay khác xa con người ngày xưa. Có phải vì đã hai ngàn năm trôi qua?
Hà Nội, ngày 27/10/2009
· J.B Nguyễn Hữu Vinh
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5675
Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009
VIẾT VÀ GỬI MAIL AN TOÀN
Các bạn thân mến,
Bài này tôi sẽ viết về email sao cho an toàn và khó bị theo dõi. Như tôi nói ISP là cổng vào internet của mình. ISP bên VN mang tiếng do tư nhân quản lý, nhưng thực ra, CAM có quyền xem xét, theo dõi bất kỳ lúc nào. Vậy thì các bác bên VN làm sao để tránh bị theo dõi.
1- Khi mới mua computer về, việc đầu tiên phải làm là xem coi có các keylogger programs có nằm trong computer của mình không?
Bấm tổ hợp phím CTRL+ALT + DEL để vào Task Manager. Chọn thẻ Processes để xem các processes nào đang running ở trên memory. Thấy process nào lạ, không tên tuổi (nhìn chỗ description nó sẽ cho biết process đó thuộc program nào) thì search trên internet xem process đó thuộc loại nào, có phải là spyware, adware không. Nếu tất cả đều an toàn, ghi lại các processes này.
2- Khi install (cài đặt) bất kỳ program nào vào máy, vào lại Task Manager để xem program này khi running nó có các processes nào running trên memory.
3- Khi install program của ISP để connect vào internet, cũng làm như vậy để bảo đảm ISP của mình không install bất kỳ spyware program nào như mailpv hay keylogger là các program để view password và ghi lại các password hay bất kỳ mình type cái gì trên keyboard rồi truyền về cho server của nó.
Sau khi kiểm soát computer của mình biết chắc không có kẻ địch nằm vùng thì có thể vào internet. Chọn cho mình một free email account ở yahoo, hotmail, hay gmail. Nếu chọn yahoo thì nên lấy yahoo.com.au. Vì sao? Vì các Yahoo.com.vn đều có servers đặt ở VN và khi ông NN cần đọc các email của nhân dân, ông yahoo cho password để đọc. Nếu các bạn lấy yahoo.com.au thì server tận bên Úc do nhân viên Úc làm việc thì hơi khó đọc được.
Tất cả các email đều không an toàn. Chỉ là khó hay dễ hơn thôi. Cách an toàn là các bạn vào các forum ngoại quốc, đừng vào forum của VN như x-cafe chẳng hạn, đều không tin tưởng được. Các bạn vào các forum như nhiếp ảnh, học tiếng anh, ngay cả forum coi hình sex cũng được, đăng ký làm thành viên rồi chỉ dùng hệ thống mail (hoặc PM) của nó mà liên lạc với nhau là an toàn hơn cả.
Khi viết email thì sao? Các bạn biết rằng khi mình viết email từ máy mình dùng Outlook Express (OE) hay MS Outlook thì khi compose message rồi send đi, email của mình được chia ra thành nhiều packages và tất cả các packages này đều phải đi qua ISP để vào internet nên CAM chỉ cần ngồi ở ISP, COPY và SAVE các packages này lại là họ đọc được nội dung email mình viết. Vì thế tránh dùng OE hay MS Outlook để tránh bị đọc thư lén.
Khi mình vào internet, lên các POP3 mail (web base mail) thì computer của mình biến thành terminal nên khi mình click send, các POP3 mail nhận và chuyển các packages đi nên CAM không tài nào đọc được. Chỉ có thể đọc được khi họ biết password của email account của các bác.
Tóm lại, muốn gửi email cho bạn bè mà tránh cho CAM đọc được thì:
1- Dùng hệ thống mail (hay PM) của các Forum (ngoại quốc) càng tốt thay vì email thường.
2- Viết email ở máy mình dùng Notepad, xong vào forum hay email, copy nội dung mail từ notepad, rồi paste vào email, xong click send. Xoá Notepad ngay sau khi send.
3- Nhận email cũng vậy, từ hệ thống mail forum (ngoại quốc)
Cách này tránh được junk mail và CAM không biết đâu mà rờ nhất là mình vào forum qua Proxy Server thì CAM hoàn toàn không biết.
Vào forum đọc mail thì CAM trớt quớt nhớ là forum ngoại quốc, vào forum của TinMan đọc mail không tin tưởng được đâu.
Nếu các bạn chỉ đọc và viết mail lãng mạn như anh yêu em, em yêu anh thì không cần làm cách này làm chi.
Các bạn nào muốn vào x-cafe phát biểu mà không sợ bị CAM theo dõi thì làm như sau:
1- Đăng ký một email account ở yahoo.com.au cho tên tuổi ngày sinh tháng đẻ và địa chỉ bên Úc tất cả đều giả.
2- Khi vào internet được rồi qua ISP của mình, sau đó luôn luôn dùng Proxy Server. Đối với ISP, họ không biết đây là Proxy Server mà chỉ biết là destination IP.
3- Qua Proxy Server (nhớ check IP thay đổi chưa dùng http://www.ip2location.com/, IP thay đổi để biết chắc mình đang dùng IP của Proxy Server, ISP chỉ biết mình vào IP này (destination IP). Người ta nói fake IP tức là đánh lừa ISP cái destination IP chứ IP của mình thì ISP luôn luôn biết không đánh lừa được vào x-cafe và đăng ký với ông TinMan một account.
4- Khi đọc x-cafe, không bao giờ login vào. Đọc như là khách thăm viếng thôi chứ không phải thành viên. Nếu đọc các messages trên x-cafe tốn thời gian thì COPY các messages trên x-cafe vào Notepad hay MS Word rồi đọc từ từ.
5- Khi muốn tranh luận hay phản biện, dùng Notepad hay MS Word để viết trên computer của mình. Viết xong , login vào x-cafe rồi copy từ Notepad và paste vào x-cafe. Xong, delete bài viết ngay ở Notepad và logout khỏi x-cafe.
Các bước trên ISP sẽ không biết mình đi đâu mà chỉ biết mình vào Proxy Server. Khi viết dùng Notepad thì ISP hay CAM không tài nào đọc được vì trên máy mình. Khi paste thì ở x-cafe nên khi send, không qua ISP vì x-cafe GET message và POST trên forum không qua ISP nên ISP không biết message đó do mình gửi.
Login, logout nhanh chóng chỉ trong thời gian copy & paste. Khi vào x-cafe (qua Proxy Server) thì login, COPY, PASTE, SUBMIT (gửi bài trả lời) xong logout liền. Nên nhớ khi mình vào x-cafe và dùng editor của x-cafe và click submit thì computer của mình chỉ là terminal. Operating system của mình không SEND gì qua ISP cả mà PHP scripts của forum GET and POST message của mình vào database của forum và display lên forum.
Với cách này, CAM có áp lực BQT x-cafe giao information của mình thì email address và điạ chỉ ở tận bên Úc. IP address (trace back từ x-cafe) thì của Proxy Server không phải của mình. Nếu Proxy Server ở bên Úc nữa thì ISP hay CAM đành bó tay. Chính vì thế phải có nhiều Proxy Server ở nhiều nơi trên thế giới. Ví dụ vào đọc x-cafe thì dùng Proxy ở Việt Nam. Lão TinMan chỉ biết khách thăm viếng, IP của Proxy server là ở Việt Nam hoàn toàn không biết mình là ai. Khi post bài thì vào Proxy Server bên Úc. Lão TinMan có muốn bán info cho CAM thì email và địa chỉ bên Úc, IP Proxy bên Úc, đúng là thằng phản động ở Úc.
Làm cách này ISP có cài software để listen hay intercept các messages của mình cũng không thấy gì hết.
Kính các bác,
Nice guy (X-cafe)
Bài này tôi sẽ viết về email sao cho an toàn và khó bị theo dõi. Như tôi nói ISP là cổng vào internet của mình. ISP bên VN mang tiếng do tư nhân quản lý, nhưng thực ra, CAM có quyền xem xét, theo dõi bất kỳ lúc nào. Vậy thì các bác bên VN làm sao để tránh bị theo dõi.
1- Khi mới mua computer về, việc đầu tiên phải làm là xem coi có các keylogger programs có nằm trong computer của mình không?
Bấm tổ hợp phím CTRL+ALT + DEL để vào Task Manager. Chọn thẻ Processes để xem các processes nào đang running ở trên memory. Thấy process nào lạ, không tên tuổi (nhìn chỗ description nó sẽ cho biết process đó thuộc program nào) thì search trên internet xem process đó thuộc loại nào, có phải là spyware, adware không. Nếu tất cả đều an toàn, ghi lại các processes này.
2- Khi install (cài đặt) bất kỳ program nào vào máy, vào lại Task Manager để xem program này khi running nó có các processes nào running trên memory.
3- Khi install program của ISP để connect vào internet, cũng làm như vậy để bảo đảm ISP của mình không install bất kỳ spyware program nào như mailpv hay keylogger là các program để view password và ghi lại các password hay bất kỳ mình type cái gì trên keyboard rồi truyền về cho server của nó.
Sau khi kiểm soát computer của mình biết chắc không có kẻ địch nằm vùng thì có thể vào internet. Chọn cho mình một free email account ở yahoo, hotmail, hay gmail. Nếu chọn yahoo thì nên lấy yahoo.com.au. Vì sao? Vì các Yahoo.com.vn đều có servers đặt ở VN và khi ông NN cần đọc các email của nhân dân, ông yahoo cho password để đọc. Nếu các bạn lấy yahoo.com.au thì server tận bên Úc do nhân viên Úc làm việc thì hơi khó đọc được.
Tất cả các email đều không an toàn. Chỉ là khó hay dễ hơn thôi. Cách an toàn là các bạn vào các forum ngoại quốc, đừng vào forum của VN như x-cafe chẳng hạn, đều không tin tưởng được. Các bạn vào các forum như nhiếp ảnh, học tiếng anh, ngay cả forum coi hình sex cũng được, đăng ký làm thành viên rồi chỉ dùng hệ thống mail (hoặc PM) của nó mà liên lạc với nhau là an toàn hơn cả.
Khi viết email thì sao? Các bạn biết rằng khi mình viết email từ máy mình dùng Outlook Express (OE) hay MS Outlook thì khi compose message rồi send đi, email của mình được chia ra thành nhiều packages và tất cả các packages này đều phải đi qua ISP để vào internet nên CAM chỉ cần ngồi ở ISP, COPY và SAVE các packages này lại là họ đọc được nội dung email mình viết. Vì thế tránh dùng OE hay MS Outlook để tránh bị đọc thư lén.
Khi mình vào internet, lên các POP3 mail (web base mail) thì computer của mình biến thành terminal nên khi mình click send, các POP3 mail nhận và chuyển các packages đi nên CAM không tài nào đọc được. Chỉ có thể đọc được khi họ biết password của email account của các bác.
Tóm lại, muốn gửi email cho bạn bè mà tránh cho CAM đọc được thì:
1- Dùng hệ thống mail (hay PM) của các Forum (ngoại quốc) càng tốt thay vì email thường.
2- Viết email ở máy mình dùng Notepad, xong vào forum hay email, copy nội dung mail từ notepad, rồi paste vào email, xong click send. Xoá Notepad ngay sau khi send.
3- Nhận email cũng vậy, từ hệ thống mail forum (ngoại quốc)
Cách này tránh được junk mail và CAM không biết đâu mà rờ nhất là mình vào forum qua Proxy Server thì CAM hoàn toàn không biết.
Vào forum đọc mail thì CAM trớt quớt nhớ là forum ngoại quốc, vào forum của TinMan đọc mail không tin tưởng được đâu.
Nếu các bạn chỉ đọc và viết mail lãng mạn như anh yêu em, em yêu anh thì không cần làm cách này làm chi.
Các bạn nào muốn vào x-cafe phát biểu mà không sợ bị CAM theo dõi thì làm như sau:
1- Đăng ký một email account ở yahoo.com.au cho tên tuổi ngày sinh tháng đẻ và địa chỉ bên Úc tất cả đều giả.
2- Khi vào internet được rồi qua ISP của mình, sau đó luôn luôn dùng Proxy Server. Đối với ISP, họ không biết đây là Proxy Server mà chỉ biết là destination IP.
3- Qua Proxy Server (nhớ check IP thay đổi chưa dùng http://www.ip2location.com/, IP thay đổi để biết chắc mình đang dùng IP của Proxy Server, ISP chỉ biết mình vào IP này (destination IP). Người ta nói fake IP tức là đánh lừa ISP cái destination IP chứ IP của mình thì ISP luôn luôn biết không đánh lừa được vào x-cafe và đăng ký với ông TinMan một account.
4- Khi đọc x-cafe, không bao giờ login vào. Đọc như là khách thăm viếng thôi chứ không phải thành viên. Nếu đọc các messages trên x-cafe tốn thời gian thì COPY các messages trên x-cafe vào Notepad hay MS Word rồi đọc từ từ.
5- Khi muốn tranh luận hay phản biện, dùng Notepad hay MS Word để viết trên computer của mình. Viết xong , login vào x-cafe rồi copy từ Notepad và paste vào x-cafe. Xong, delete bài viết ngay ở Notepad và logout khỏi x-cafe.
Các bước trên ISP sẽ không biết mình đi đâu mà chỉ biết mình vào Proxy Server. Khi viết dùng Notepad thì ISP hay CAM không tài nào đọc được vì trên máy mình. Khi paste thì ở x-cafe nên khi send, không qua ISP vì x-cafe GET message và POST trên forum không qua ISP nên ISP không biết message đó do mình gửi.
Login, logout nhanh chóng chỉ trong thời gian copy & paste. Khi vào x-cafe (qua Proxy Server) thì login, COPY, PASTE, SUBMIT (gửi bài trả lời) xong logout liền. Nên nhớ khi mình vào x-cafe và dùng editor của x-cafe và click submit thì computer của mình chỉ là terminal. Operating system của mình không SEND gì qua ISP cả mà PHP scripts của forum GET and POST message của mình vào database của forum và display lên forum.
Với cách này, CAM có áp lực BQT x-cafe giao information của mình thì email address và điạ chỉ ở tận bên Úc. IP address (trace back từ x-cafe) thì của Proxy Server không phải của mình. Nếu Proxy Server ở bên Úc nữa thì ISP hay CAM đành bó tay. Chính vì thế phải có nhiều Proxy Server ở nhiều nơi trên thế giới. Ví dụ vào đọc x-cafe thì dùng Proxy ở Việt Nam. Lão TinMan chỉ biết khách thăm viếng, IP của Proxy server là ở Việt Nam hoàn toàn không biết mình là ai. Khi post bài thì vào Proxy Server bên Úc. Lão TinMan có muốn bán info cho CAM thì email và địa chỉ bên Úc, IP Proxy bên Úc, đúng là thằng phản động ở Úc.
Làm cách này ISP có cài software để listen hay intercept các messages của mình cũng không thấy gì hết.
Kính các bác,
Nice guy (X-cafe)
GOOGLE TRAO THÔNG TIN NGƯỜI SỬ DỤNG INTERNET.
Loretta Sanchez: Nữ Dân biểu Hoa Kỳ tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam
Nguyễn Khanh và Quỳnh Như, RFA
2009-10-24
Hai ngày sau khi Hạ Viện Liên Bang Hoa Kỳ thông qua nghị quyết H.R. 672 đòi hỏi chính phủ Việt Nam phải trả tự do cho tất cả các tù nhân chính trị, trong đó có những bloggers đang bị giam cầm chỉ vì sử dụng Internet để phổ biến tin tức và chia sẻ quan điểm, người bảo trợ nghị quyết là Nữ Dân Biểu Loretta Sanchez đã dành cho Ban Việt Ngữ chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt.
Sau đây là những điểm chính trong cuộc phỏng vấn. Phần chuyển ngữ do Khánh An, Quỳnh Như và Thanh Quang đọc.
Nghị quyết 672
Nguyễn Khanh: Trước hết xin chúc mừng Bà vừa thành công với nghị quyết số 672. Có lần Bà bảo với chúng tôi là nhiều buổi sáng khi thức dậy, hình ảnh của Việt Nam hiện ngay trong đầu của Bà. Bây giờ, chuyện này còn hay không?
Loretta Sanchez: Vẫn còn chứ. Tôi tin rằng nếu đọc hồ sơ của Quốc Hội, chắc ông cũng nhận ra ngay là trong 13 năm làm đại biểu, tôi là người nói đến Việt Nam nhiều nhất. Tôi trình bày chuyện Việt Nam trước nghị trường của Hạ Viện, bảo trợ những dự luật, những nghị quyết liên quan đến Việt Nam, viết thư cho người này, người khác để nhắc nhở hay trình bày với họ về chuyện liên quan đến Việt Nam. Tôi cũng là người nhiều lần tìm cách vào Việt Nam, và là một trong số rất ít người không được chính phủ Việt Nam cấp visa. Tôi có cảm tưởng mình là nữ đại biểu quốc hội tranh đấu cho người Việt Nam.
Nguyễn Khanh: Sau nghị quyết H.R. 672, bước kế tiếp của Bà là gì?
Loretta Sanchez: Có rất nhiều điều tôi đang làm. Trước hết là phải đưa Việt Nam trở lại danh sách những quốc gia cần quan tâm vì tự do tôn giáo CPC. Chắc ông cũng nhớ tôi là người từng bảo là phải đặt Việt Nam vào danh sách này và đã thành công, nhưng sau đó chính phủ của Tổng Thống George W. Bush lại bỏ ra và cho họ vào WTO. Bây giờ, tôi muốn chính phủ đưa họ trở lại, vì những gì họ đã làm, đặc biệt là vụ Tu Viện Bát Nhã mới xảy ra hồi gần đây. Có thể nói là chúng tôi có dư bằng chứng để đòi hỏi hành pháp đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC, và tôi rất mong thấy chính phủ làm điều này.
Có rất nhiều điều tôi đang làm. Trước hết là phải đưa Việt Nam trở lại danh sách những quốc gia cần quan tâm vì tự do tôn giáo CPC.
DB Loretta Sanchez
Điểm thứ nhì là tôi đang vận động để Quốc Hội thông qua Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam. Tôi mới soạn lá thư gửi cho Thượng Nghị Sĩ Chủ Tịch Tiểu Ban Châu Á Thái Bình Dương Jim Webb, và đang xin chữ ký của các đồng viện. Đây là điều chúng ta phải làm.
Điều thứ 3 là mới ngày hôm qua, tôi được tin nói Google trợ giúp chính phủ Việt Nam kiểm soát Internet bằng cách cung cấp cho Việt Nam các chi tiết họ có liên quan đến người sử dụng Internet. Đây là chuyện không thể chấp nhận được, và điều tôi phải làm là viết thư, gọi điện thoại cho Google hỏi xem tin này như thế nào, họ giúp chính quyền Việt Nam những gì.
Nguyễn Khanh: Chính phủ của ông Bush không ủng hộ việc đưa Việt nam vào danh sách CPC, còn chính phủ mới của ông Obama thì sao?
Loretta Sanchez: Tôi có dịp nói chuyện nhiều lần với Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton. Mỗi lần nói chuyện với Bà Ngoại Trưởng, tôi có nhiều điều cần trình bày, từ chuyện chiến tranh Afghanistan đến chuyện Iran, từ chuyện biên giới Hoa Kỳ và Mexico cho đến tệ nạn buôn người đang xảy ra trên thế giới, nhưng bao giờ Việt Nam cũng đứng đầu danh sách những điều tôi thấy cần trình bày với Bà Ngoại Trưởng.
Tôi cũng đang dàn xếp để ngồi ăn cơm tối cùng Bà Ngoại Trưởng, lúc đó sẽ có nhiều thì giờ nói chuyện hơn. Và đương nhiên, chuyện hàng đầu vẫn là chuyện Việt Nam. Tôi muốn nghe chính Bà Clinton nói với tôi về chính sách của tân chính phủ đối với Việt Nam.
Hiện tôi không biết hành pháp có chính sách mới đối với Việt Nam hay vẫn giữ chính sách cũ như thời ông Bush. Tôi có cảm tưởng là tân chính phủ vẫn chưa có quyết định rõ rệt về chính sách đối với Việt Nam, nên tôi mong sẽ ngồi ăn cơm với Bà Clinton, để tôi có cơ hội trình bày tất cả những điểm Bà nên biết trước khi quyết định chính sách, chiến lược và quan hệ với Việt Nam.
Nguyễn Khanh: Chỉ 2 ngày trước đây trước diễn đàn Hạ Viện, Bà bảo rằng điều Bà quan ngại nhất là chính phủ Hoa Kỳ không có một chính sách cứng rắn đối với Việt Nam. Với tất cả lòng quý trọng, tôi xin thưa với Bà rằng mỗi khi chuyện Việt Nam được nói đến, dường như hành pháp và lập pháp Mỹ không hát cùng một điệu, không múa cùng một nhịp. Thưa Bà, có phải thế không?
Loretta Sanchez: Tôi không biết. Tôi biết chính sách chính quyền Clinton trước đây là mở rộng trao đổi thương mại, tôi cũng biết chính quyền George W. Bush là bỏ quên nhân quyền để dồn nỗ lực cho kinh tế. Chính vì thế, tôi thấy cần phải ngồi xuống nói chuyện với Bà Clinton, hỏi thẳng Bà ta là có phải chính sách vẫn là thương mại hay không và nếu vẫn đặt thương mại lên hàng đầu thì làm sao chúng ta có thể đòi hỏi các nước khác phải tôn trọng nhân quyền, trong khi chúng ta lại làm ăn với Việt Nam và quên đến những việc không thể chấp nhận được mà Hà Nội đang đối xử với người dân của họ. Ngay tại Quốc Hội cũng vậy, tôi vẫn liên tục nhắc nhở các đồng viện đừng quên yếu tố nhân quyền.
Tôi cũng biết là điều tôi đang làm là chuyện rất khó. Ở thời buổi kinh tế khó khăn hiện giờ, không ai muốn bỏ thị trường cả. Nhưng ở một điểm nào đó, mọi người cũng không thể quên được yếu tố nhân quyền. Với tôi, đó là điều rất quan trọng và trách nhiêm của tôi là đặt nhân quyền trước mặt mọi người để không ai có thể quên được.
Dự luật Nhân Quyền cho VN
Nguyễn Khanh: Còn Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam thì sao? Hạ Viện đã nhiều lần thông qua, Thượng Viện đã nhiều lần gác lại. Lần này thì sao? Tôi có cảm tưởng Hạ Viện và Thượng Viện không đồng quan điểm với nhau…
Loretta Sanchez: Không đúng như vậy đâu. Bên Thượng Viện chỉ cần một Thượng Nghị Sĩ thôi là đủ để dự luật không được đưa ra thảo luận. Hạ Viện đã thông qua Dự Luật này 2 lần và sẽ thông qua một lần nữa, và như thế trở ngại là ở phía Thượng Viện.
Nhưng ở một điểm nào đó, mọi người cũng không thể quên được yếu tố nhân quyền. Với tôi, đó là điều rất quan trọng và trách nhiêm của tôi là đặt nhân quyền trước mặt mọi người để không ai có thể quên được.
DB Loretta Sanchez
Tôi nói rõ cho ông biết là bên Thượng Viện có 2 Nghị Sĩ không đồng ý là ông John McCain và ông John Kerry, cả hai đều nói KHÔNG. Một ông Cộng Hòa, một ông Dân Chủ, cả hai từng chiến đấu ở Việt Nam, một người từng bị bắt làm tù binh, ngồi tù 6 năm rưỡi trong trại tù Hilton. Lần này tình hình dường như khác, tôi nghe nói là cả hai ông không phản đối, không tìm cách gác dự luật lại. Tôi nghe nói như thế.
Vấn đề còn lại là chúng tôi phải trình bày với tất cả các vị Thượng Nghị Sĩ, phải vận động họ ủng hộ, và tôi tin nếu có được đa số ủng hộ, lần này dự luật sẽ được thông qua.
Tôi có nói chuyện với Bà Chủ Tịch Nancy Pelosi, Bà Chủ Tịch bảo là sẽ thông qua. Sau đó tôi và một số đồng viện sẽ đi sang Thượng Viện nói chuyện với ông McCain và ông Kerry, trình bày cho hai ông biết tầm quan trọng của dự luật này, quan trọng cho nước Mỹ và cho nhân dân Việt Nam.
Quỳnh Như: Sắp tới đây Bà có kế hoạch đi thăm Việt Nam không?
Loretta Sanchez: Sắp tới đây chính phủ Việt Nam sẽ cấp visa cho tôi bất cứ lúc nào (cười…), nhưng bây giờ tôi chưa muốn họ biết bao giờ thì tôi sẽ đi Việt Nam. Có thể tôi sẽ sắp xếp để cùng đi với Bà Ngoại trưởng Hillary Clinton. Nếu đi với Ngoại trưởng Clinton thì họ sẽ không ngăn cản tôi. Còn nếu không thì có thể họ sẽ tìm cách ngăn cản việc tôi muốn tiếp xúc với những nhà hoạt động dân chủ. Tôi muốn trao đổi trực tiếp với những con người này.
Quỳnh Như: Trong chuyến đi thăm Việt Nam gần đây nhất Bà đã tiếp xúc với gia đình của những nhân vật bất đồng chính kiến đang bị chính phủ Hà nội bắt giữ. Hiện Bà vẫn còn giữ liên lạc với những người đó chứ?
Loretta Sanchez: Đương nhiên rồi. Chính vì vậy tôi rất quan tâm trước việc chính phủ kiểm soát chặt việc sử dụng Internet, vì Internet là một trong những phương tiện để chúng tôi giữ liên lạc được với các nhà hoạt động dân chủ tại Việt Nam, nên tôi phản đối việc chính phủ kiểm soát người dân sử dụng Internet.
Quỳnh Như: Bà có thể tiết lộ cho chúng tôi biết những nội dung đã trao đổi với những nhà hoạt động này không, nếu không có gì trở ngại?
Loretta Sanchez: Vâng, việc trước tiên họ cho biết là rất hài lòng với những việc mà chúng tôi đang tiến hành để yêu cầu chính phủ Việt Nam cho phép người dân được tự do sử dụng phương tiện Internet.
Vấn đề thứ nhì liên quan đến kế hoạch ân xá nhân dịp lễ quốc khánh ở Việt Nam, mùng 2 tháng 9 vừa rồi, thông qua Đại sứ quán Hoa kỳ ở Hà nội gởi đến chính phủ Việt Nam danh sách các nhà hoạt động dân chủ đang bị giam giữ và yêu cầu trả tự do cho những người này.
Tôi sẽ hỏi tại sao các vị ấy lại quá e ngại đối với vấn đề tự do và dân chủ. Tôi tin rằng những hành động như vậy của họ thể hiện một nỗi lo sợ lớn, ví như sợ mất tiền tài, địa vị, quyền lực.
DB Loretta Sanchez
Ngoài ra, gần đây là một số những vấn đề liên quan đến quyền tự do tôn giáo của người dân. Có vẻ như chính phủ Hà Nội đang siết chặt quyền tự do hoạt động tôn giáo. Chúng tôi nhận được email hay điện thoại của những người dân trong nước cho hay về vấn đề đàn áp tôn giáo mới xảy ra gần đây.
Một số người bất bình về việc một phần lãnh thổ bị mất vào tay Trung Quốc. Có người bày tỏ với tôi mối lo ngại rằng chính phủ cộng sản và những người trong bộ máy đó nhượng bộ đất của tổ quốc cho phía Trung Quốc, để đổi lại sẽ nhận được những khoản tiền hàng triệu đôla chuyển vào tài khoản cho họ tại các nhà băng ở Thuỵ Sĩ. Những người biết thông tin cảm thấy công phẫn trước những sự kiện như vậy.Và những việc như thế chỉ có một số người có điều kiện nắm bắt được những thông tin trên Internet mới có thể biết và phổ biến được, vì chính phủ Việt Nam không bao giờ đưa những thông tin như vậy lên báo chí cho công chúng được biết.
Nguyễn Khanh: Giả sử nếu như có dịp hội kiến với Thủ tướng hoặc Chủ tịch nước Việt Nam, Bà sẽ nói gì với họ?
Loretta Sanchez: Tất nhiên tôi sẽ gặp họ. Tôi sẽ hỏi tại sao các vị ấy lại quá e ngại đối với vấn đề tự do và dân chủ. Tôi tin rằng những hành động như vậy của họ thể hiện một nỗi lo sợ lớn, ví như sợ mất tiền tài, địa vị, quyền lực. Gần đây chính phủ đã áp dụng những hành động sai trái đối với người dân vô tội. Họ đang điều hành bộ máy nhà nước với một mối lo sợ, và không thể vận hành đất nước như vậy.
Tôi rất tin tưởng sẽ thấy được sự thay đổi ở Việt Nam trong tương lai, hy vọng là lúc ấy tôi vẫn còn làm việc ở Quốc Hội Hoa kỳ.
Quỳnh Như: Xin cảm ơn nữ Dân biểu Loretta Sanchez đã dành cho Đài chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt này.
Nguyễn Khanh và Quỳnh Như, RFA
2009-10-24
Hai ngày sau khi Hạ Viện Liên Bang Hoa Kỳ thông qua nghị quyết H.R. 672 đòi hỏi chính phủ Việt Nam phải trả tự do cho tất cả các tù nhân chính trị, trong đó có những bloggers đang bị giam cầm chỉ vì sử dụng Internet để phổ biến tin tức và chia sẻ quan điểm, người bảo trợ nghị quyết là Nữ Dân Biểu Loretta Sanchez đã dành cho Ban Việt Ngữ chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt.
Sau đây là những điểm chính trong cuộc phỏng vấn. Phần chuyển ngữ do Khánh An, Quỳnh Như và Thanh Quang đọc.
Nghị quyết 672
Nguyễn Khanh: Trước hết xin chúc mừng Bà vừa thành công với nghị quyết số 672. Có lần Bà bảo với chúng tôi là nhiều buổi sáng khi thức dậy, hình ảnh của Việt Nam hiện ngay trong đầu của Bà. Bây giờ, chuyện này còn hay không?
Loretta Sanchez: Vẫn còn chứ. Tôi tin rằng nếu đọc hồ sơ của Quốc Hội, chắc ông cũng nhận ra ngay là trong 13 năm làm đại biểu, tôi là người nói đến Việt Nam nhiều nhất. Tôi trình bày chuyện Việt Nam trước nghị trường của Hạ Viện, bảo trợ những dự luật, những nghị quyết liên quan đến Việt Nam, viết thư cho người này, người khác để nhắc nhở hay trình bày với họ về chuyện liên quan đến Việt Nam. Tôi cũng là người nhiều lần tìm cách vào Việt Nam, và là một trong số rất ít người không được chính phủ Việt Nam cấp visa. Tôi có cảm tưởng mình là nữ đại biểu quốc hội tranh đấu cho người Việt Nam.
Nguyễn Khanh: Sau nghị quyết H.R. 672, bước kế tiếp của Bà là gì?
Loretta Sanchez: Có rất nhiều điều tôi đang làm. Trước hết là phải đưa Việt Nam trở lại danh sách những quốc gia cần quan tâm vì tự do tôn giáo CPC. Chắc ông cũng nhớ tôi là người từng bảo là phải đặt Việt Nam vào danh sách này và đã thành công, nhưng sau đó chính phủ của Tổng Thống George W. Bush lại bỏ ra và cho họ vào WTO. Bây giờ, tôi muốn chính phủ đưa họ trở lại, vì những gì họ đã làm, đặc biệt là vụ Tu Viện Bát Nhã mới xảy ra hồi gần đây. Có thể nói là chúng tôi có dư bằng chứng để đòi hỏi hành pháp đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC, và tôi rất mong thấy chính phủ làm điều này.
Có rất nhiều điều tôi đang làm. Trước hết là phải đưa Việt Nam trở lại danh sách những quốc gia cần quan tâm vì tự do tôn giáo CPC.
DB Loretta Sanchez
Điểm thứ nhì là tôi đang vận động để Quốc Hội thông qua Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam. Tôi mới soạn lá thư gửi cho Thượng Nghị Sĩ Chủ Tịch Tiểu Ban Châu Á Thái Bình Dương Jim Webb, và đang xin chữ ký của các đồng viện. Đây là điều chúng ta phải làm.
Điều thứ 3 là mới ngày hôm qua, tôi được tin nói Google trợ giúp chính phủ Việt Nam kiểm soát Internet bằng cách cung cấp cho Việt Nam các chi tiết họ có liên quan đến người sử dụng Internet. Đây là chuyện không thể chấp nhận được, và điều tôi phải làm là viết thư, gọi điện thoại cho Google hỏi xem tin này như thế nào, họ giúp chính quyền Việt Nam những gì.
Nguyễn Khanh: Chính phủ của ông Bush không ủng hộ việc đưa Việt nam vào danh sách CPC, còn chính phủ mới của ông Obama thì sao?
Loretta Sanchez: Tôi có dịp nói chuyện nhiều lần với Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton. Mỗi lần nói chuyện với Bà Ngoại Trưởng, tôi có nhiều điều cần trình bày, từ chuyện chiến tranh Afghanistan đến chuyện Iran, từ chuyện biên giới Hoa Kỳ và Mexico cho đến tệ nạn buôn người đang xảy ra trên thế giới, nhưng bao giờ Việt Nam cũng đứng đầu danh sách những điều tôi thấy cần trình bày với Bà Ngoại Trưởng.
Tôi cũng đang dàn xếp để ngồi ăn cơm tối cùng Bà Ngoại Trưởng, lúc đó sẽ có nhiều thì giờ nói chuyện hơn. Và đương nhiên, chuyện hàng đầu vẫn là chuyện Việt Nam. Tôi muốn nghe chính Bà Clinton nói với tôi về chính sách của tân chính phủ đối với Việt Nam.
Hiện tôi không biết hành pháp có chính sách mới đối với Việt Nam hay vẫn giữ chính sách cũ như thời ông Bush. Tôi có cảm tưởng là tân chính phủ vẫn chưa có quyết định rõ rệt về chính sách đối với Việt Nam, nên tôi mong sẽ ngồi ăn cơm với Bà Clinton, để tôi có cơ hội trình bày tất cả những điểm Bà nên biết trước khi quyết định chính sách, chiến lược và quan hệ với Việt Nam.
Nguyễn Khanh: Chỉ 2 ngày trước đây trước diễn đàn Hạ Viện, Bà bảo rằng điều Bà quan ngại nhất là chính phủ Hoa Kỳ không có một chính sách cứng rắn đối với Việt Nam. Với tất cả lòng quý trọng, tôi xin thưa với Bà rằng mỗi khi chuyện Việt Nam được nói đến, dường như hành pháp và lập pháp Mỹ không hát cùng một điệu, không múa cùng một nhịp. Thưa Bà, có phải thế không?
Loretta Sanchez: Tôi không biết. Tôi biết chính sách chính quyền Clinton trước đây là mở rộng trao đổi thương mại, tôi cũng biết chính quyền George W. Bush là bỏ quên nhân quyền để dồn nỗ lực cho kinh tế. Chính vì thế, tôi thấy cần phải ngồi xuống nói chuyện với Bà Clinton, hỏi thẳng Bà ta là có phải chính sách vẫn là thương mại hay không và nếu vẫn đặt thương mại lên hàng đầu thì làm sao chúng ta có thể đòi hỏi các nước khác phải tôn trọng nhân quyền, trong khi chúng ta lại làm ăn với Việt Nam và quên đến những việc không thể chấp nhận được mà Hà Nội đang đối xử với người dân của họ. Ngay tại Quốc Hội cũng vậy, tôi vẫn liên tục nhắc nhở các đồng viện đừng quên yếu tố nhân quyền.
Tôi cũng biết là điều tôi đang làm là chuyện rất khó. Ở thời buổi kinh tế khó khăn hiện giờ, không ai muốn bỏ thị trường cả. Nhưng ở một điểm nào đó, mọi người cũng không thể quên được yếu tố nhân quyền. Với tôi, đó là điều rất quan trọng và trách nhiêm của tôi là đặt nhân quyền trước mặt mọi người để không ai có thể quên được.
Dự luật Nhân Quyền cho VN
Nguyễn Khanh: Còn Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam thì sao? Hạ Viện đã nhiều lần thông qua, Thượng Viện đã nhiều lần gác lại. Lần này thì sao? Tôi có cảm tưởng Hạ Viện và Thượng Viện không đồng quan điểm với nhau…
Loretta Sanchez: Không đúng như vậy đâu. Bên Thượng Viện chỉ cần một Thượng Nghị Sĩ thôi là đủ để dự luật không được đưa ra thảo luận. Hạ Viện đã thông qua Dự Luật này 2 lần và sẽ thông qua một lần nữa, và như thế trở ngại là ở phía Thượng Viện.
Nhưng ở một điểm nào đó, mọi người cũng không thể quên được yếu tố nhân quyền. Với tôi, đó là điều rất quan trọng và trách nhiêm của tôi là đặt nhân quyền trước mặt mọi người để không ai có thể quên được.
DB Loretta Sanchez
Tôi nói rõ cho ông biết là bên Thượng Viện có 2 Nghị Sĩ không đồng ý là ông John McCain và ông John Kerry, cả hai đều nói KHÔNG. Một ông Cộng Hòa, một ông Dân Chủ, cả hai từng chiến đấu ở Việt Nam, một người từng bị bắt làm tù binh, ngồi tù 6 năm rưỡi trong trại tù Hilton. Lần này tình hình dường như khác, tôi nghe nói là cả hai ông không phản đối, không tìm cách gác dự luật lại. Tôi nghe nói như thế.
Vấn đề còn lại là chúng tôi phải trình bày với tất cả các vị Thượng Nghị Sĩ, phải vận động họ ủng hộ, và tôi tin nếu có được đa số ủng hộ, lần này dự luật sẽ được thông qua.
Tôi có nói chuyện với Bà Chủ Tịch Nancy Pelosi, Bà Chủ Tịch bảo là sẽ thông qua. Sau đó tôi và một số đồng viện sẽ đi sang Thượng Viện nói chuyện với ông McCain và ông Kerry, trình bày cho hai ông biết tầm quan trọng của dự luật này, quan trọng cho nước Mỹ và cho nhân dân Việt Nam.
Quỳnh Như: Sắp tới đây Bà có kế hoạch đi thăm Việt Nam không?
Loretta Sanchez: Sắp tới đây chính phủ Việt Nam sẽ cấp visa cho tôi bất cứ lúc nào (cười…), nhưng bây giờ tôi chưa muốn họ biết bao giờ thì tôi sẽ đi Việt Nam. Có thể tôi sẽ sắp xếp để cùng đi với Bà Ngoại trưởng Hillary Clinton. Nếu đi với Ngoại trưởng Clinton thì họ sẽ không ngăn cản tôi. Còn nếu không thì có thể họ sẽ tìm cách ngăn cản việc tôi muốn tiếp xúc với những nhà hoạt động dân chủ. Tôi muốn trao đổi trực tiếp với những con người này.
Quỳnh Như: Trong chuyến đi thăm Việt Nam gần đây nhất Bà đã tiếp xúc với gia đình của những nhân vật bất đồng chính kiến đang bị chính phủ Hà nội bắt giữ. Hiện Bà vẫn còn giữ liên lạc với những người đó chứ?
Loretta Sanchez: Đương nhiên rồi. Chính vì vậy tôi rất quan tâm trước việc chính phủ kiểm soát chặt việc sử dụng Internet, vì Internet là một trong những phương tiện để chúng tôi giữ liên lạc được với các nhà hoạt động dân chủ tại Việt Nam, nên tôi phản đối việc chính phủ kiểm soát người dân sử dụng Internet.
Quỳnh Như: Bà có thể tiết lộ cho chúng tôi biết những nội dung đã trao đổi với những nhà hoạt động này không, nếu không có gì trở ngại?
Loretta Sanchez: Vâng, việc trước tiên họ cho biết là rất hài lòng với những việc mà chúng tôi đang tiến hành để yêu cầu chính phủ Việt Nam cho phép người dân được tự do sử dụng phương tiện Internet.
Vấn đề thứ nhì liên quan đến kế hoạch ân xá nhân dịp lễ quốc khánh ở Việt Nam, mùng 2 tháng 9 vừa rồi, thông qua Đại sứ quán Hoa kỳ ở Hà nội gởi đến chính phủ Việt Nam danh sách các nhà hoạt động dân chủ đang bị giam giữ và yêu cầu trả tự do cho những người này.
Tôi sẽ hỏi tại sao các vị ấy lại quá e ngại đối với vấn đề tự do và dân chủ. Tôi tin rằng những hành động như vậy của họ thể hiện một nỗi lo sợ lớn, ví như sợ mất tiền tài, địa vị, quyền lực.
DB Loretta Sanchez
Ngoài ra, gần đây là một số những vấn đề liên quan đến quyền tự do tôn giáo của người dân. Có vẻ như chính phủ Hà Nội đang siết chặt quyền tự do hoạt động tôn giáo. Chúng tôi nhận được email hay điện thoại của những người dân trong nước cho hay về vấn đề đàn áp tôn giáo mới xảy ra gần đây.
Một số người bất bình về việc một phần lãnh thổ bị mất vào tay Trung Quốc. Có người bày tỏ với tôi mối lo ngại rằng chính phủ cộng sản và những người trong bộ máy đó nhượng bộ đất của tổ quốc cho phía Trung Quốc, để đổi lại sẽ nhận được những khoản tiền hàng triệu đôla chuyển vào tài khoản cho họ tại các nhà băng ở Thuỵ Sĩ. Những người biết thông tin cảm thấy công phẫn trước những sự kiện như vậy.Và những việc như thế chỉ có một số người có điều kiện nắm bắt được những thông tin trên Internet mới có thể biết và phổ biến được, vì chính phủ Việt Nam không bao giờ đưa những thông tin như vậy lên báo chí cho công chúng được biết.
Nguyễn Khanh: Giả sử nếu như có dịp hội kiến với Thủ tướng hoặc Chủ tịch nước Việt Nam, Bà sẽ nói gì với họ?
Loretta Sanchez: Tất nhiên tôi sẽ gặp họ. Tôi sẽ hỏi tại sao các vị ấy lại quá e ngại đối với vấn đề tự do và dân chủ. Tôi tin rằng những hành động như vậy của họ thể hiện một nỗi lo sợ lớn, ví như sợ mất tiền tài, địa vị, quyền lực. Gần đây chính phủ đã áp dụng những hành động sai trái đối với người dân vô tội. Họ đang điều hành bộ máy nhà nước với một mối lo sợ, và không thể vận hành đất nước như vậy.
Tôi rất tin tưởng sẽ thấy được sự thay đổi ở Việt Nam trong tương lai, hy vọng là lúc ấy tôi vẫn còn làm việc ở Quốc Hội Hoa kỳ.
Quỳnh Như: Xin cảm ơn nữ Dân biểu Loretta Sanchez đã dành cho Đài chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt này.
IP address là gì?
Khi bạn đăng ký sử dụng internet service (dịch vụ mạng) từ internet service provider (công ty cung cấp dịch vụ mạng) thì nó cho mình 1 IP tĩnh (Static IP) hoặc IP động (Dynamic IP). Static IP thường mắc tiền hơn Dynamic IP. Muốn biết mình có IP tĩnh hay IP động và ISP của mình là công ty nào thì vào web site này:
http://www.ip-adress.com/
Nếu mỗi lần bạn tắt máy đến khi mình mở máy lại, rồi vào web site trên mà thấy IP mình không bao giờ thay đổi thì là static IP.
Nếu mỗi lần mình vào thấy IP thay đổi thì mình có dynamic IP address.
Vậy nếu IP động (thay đổi) làm sao ISP biết mình là ai?
Mỗi modem, router, ngay cả mỗi NIC (Network Interface Card), các wireless receiver đều có Physical address (hay còn gọi là MAC hay hardware address) . Physical address gồm 6 unique hex number ff ff ff ff ff ff (unique nghĩa là không có một physical address nào trùng nhau). Khi DHCP server, máy chủ mà nó cho IP cho từng máy trong node của nó thì nó sẽ cho cái physical address vào kèm. Ví dụ như trong hình dưới đây IP address là 192.168.1.113 và hardware address là 00:1f:e1:83:1b:bd. Nhu thế mỗi lần bác vào internet thì ISP sẽ biết bác qua cái hardware address này chứ không phải vì IP address
Thế nào là public IP và thế nào là Private IP?
Trong hình trên, bác thấy IP address type: Private có nghĩa là IP này chỉ là IP trong Local Area Network (LAN) của bạn. Khi vào internet (WAN = Wide Aarea Network), private IP sẽ biến mất và mang public IP. Để tôi ví dụ cho rõ và dễ hiểu hơn.
Tôi đăng ký internet service và ISP cho tôi IP: 123.12.18.25 và khi tôi vào internet (phải qua ISP) thì IP này đi kèm với cái hardware address của router của tôi. Trong nhà tôi có 5 cái computers và tôi dùng wireless router cho cả 5 cái computers vào internet. DHCP của router cho các computer IP như sau:
Computer #1: 192.168.1.50 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #2: 192.168.1.51 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #3: 192.168.1.52 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #4: 192.168.1.53 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #5: 192.168.1.54 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Tất cả các computer này đều qua router và vào internet nên các IP 192.168.1.50 cho tới 192.168.1.54 đều là Private IP (LAN IP address) và IP mà ISP nó cho là public, IP vì tất cả 5 computers của tôi đều xài chung IP này 123.12.18.25.
Khi chính quyền muốn tìm cái máy nào trong nhà tôi truyền đi mảnh tin gì thì ISP sẽ tìm trong log file:
- ngày, giờ, (IP , Hardware address), destination IP, ......
IP mà ISP cho mình có thể tĩnh hay động nhưng hardware address không bao giờ thay đổi nên nếu 1 trong 5 máy của tôi là thủ phạm thì Hardware address của router của tôi sẽ hiện ra bên cạnh IP. Chính quyền xuống router của tôi và đọc trong log file xem local IP nào và harwadre address nào là máy gửi đi.
Chính vì Hardware address là đầu mối để tìm ra máy thủ phạm nên IP dù tĩnh hay động, không thành vấn đề và mình tìm cách thay IP là điều vô ích (hardware adress mới quan trọng). Điều mình cần làm để tránh CAM là ĐI ĐÂU (đến IP nào) vì CAM chỉ cấm hoặc theo dõi mình vào các web sites nào (IP address nào). Còn nếu CAM ngồi ở ISP (router, gateway) thì bạn vừa bật máy là CAM biết máy bạn ON liền.
Bác vào đây và type web site của x-cafe sẽ tìm ra IP của x-cafe
http://www.ip-adress.com/ip_tracer/www.x-cafevn.org
IP của X-cafe là: 74.55.40.98 (static IP)
Tôi vừa trình bày IP address của mình dù tĩnh hay động đều không quan trọng. Khi mình bật máy lên là ISP của mình nó biết ngay máy mình đang ON. Vì sao? Vì router (hay modem) của mình phải login vào nó trước khi vào internet và hardware address của cái router (modem, gateway) sẽ đi kèm với cái public IP address lúc đó. ISP là cái cổng để cho mình vào internet. Nó chỉ cần nhìn vào cái Hardware address của cái router (modem, gateway, whatever) là biết ngay máy mình.
Vậy thì software như TOR hay bất kỳ software nào dùng để fake IP làm gì? Xin thưa software đó chỉ nối mình vào các Proxy Servers của nó hoặc tìm các free proxy servers trên thế giới rồi login vào. Proxy server cũng như các ISP là các cổng để vào internet, mình phải qua một trong những cổng này để vào internet. Mục đích của các software này không phải dấu IP của mình với ISP mà đánh lạc hướng ISP cái IP mình muốn đến. Ví dụ cho dễ hiểu: ISP cấm không cho đến IP 74.55.40.98 của x-cafe, mình dùng software để vào Proxy server với IP không bị ISP cấm, rồi từ Proxy server này, mình đến IP của x-cafe an toàn.
Bức tường lửa là gì?
Firewall hay gọi tiếng Việt là bức tường lửa có hai loại là Hardware Firewall và software firewall.
Hardware firewall là các router, gateway dùng để chặn các traffic (di chuyển) từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong. Lấy ví dụ cho dễ hiểu ngheng. Hawaii là một đảo nằm ngoài biển. Muốn ra khỏi Hawaii hay vào Hawaii chỉ có thể dùng các hải cảng (port) hay phi trường (airport). Nếu các hải cảng hay phi trường đóng cửa thì không ra hay vô Hawaii được. Computer cũng vậy, nếu computer chỉ ON một mình thì không có traffic nào ra hay vào computer của mình được, nhưng khi nối vào network (hay internet) thì computer phải có các PORT như ví dụ trên.
Computer có FFFF hex ports hay là 65535 ports. Các Router (gateway) có thể mở các ports này ra hay đóng lại nên gọi là hardware firewall. Nếu các bạn có router và tất cả computers của các bạn đều nằm trong router thì từ bên ngoài các ports của các computers đều bị blocked và không một hackers nào có thể xâm nhập từ bên ngoài vào máy của các bạn qua các ports này. Cũng vậy các ISP có thể block các port từ máy của các bạn.
Software firewall là các programs như zonealarms chẳng hạn cũng có thể ngăn chặn các ports, các traffic từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong.
Bên VN, CAM có thể yêu cầu ISP dùng hardware firewall (router, gateway) hay software firewall block các IP trên internet không cho computer của các bạn vào. Các bạn muốn vào các web sites này thì phải vượt bức tường lửa. Vượt bức tường lửa thực ra chỉ là thay cái destination mà mình muốn vào bằng cái IP khác (Proxy Server) rồi từ các IP này (Proxy server) giúp các bạn đi đến destination mà các bạn muốn.
Vì thế các bạn tìm thật nhiều Anonymous Proxy Servers và các Proxy Server nàyở ngay bên VN càng tốt như cách tôi chỉ là revert các domain name (web sites) của các công ty nước ngoài hiện đang làm việc ở VN ra IP address rồi cho vào chỗ Proxy Server trong phần LAN setting test thử xem web site nào có Proxy Server. Các bạn tìm Proxy Server càng nhiều càng tốt để thay đổi và truyền cho nhau nếu có thể. Các bạn nên nhớ sau khi mình vào Proxy Server thì ISP chỉ biết các bạn vào đây, sau đó các bác vào x-cafe hay bất kỳ web site nào NN cấm.
Nếu các bạn làm được cách tìm Proxy Server rồi cho vào chỗ LAN settings --> Proxy Server (dùng software như TOR cũng được) thì không lo gì bị CAM phát hiện vào x-cafe.
http://www.ip-adress.com/
Nếu mỗi lần bạn tắt máy đến khi mình mở máy lại, rồi vào web site trên mà thấy IP mình không bao giờ thay đổi thì là static IP.
Nếu mỗi lần mình vào thấy IP thay đổi thì mình có dynamic IP address.
Vậy nếu IP động (thay đổi) làm sao ISP biết mình là ai?
Mỗi modem, router, ngay cả mỗi NIC (Network Interface Card), các wireless receiver đều có Physical address (hay còn gọi là MAC hay hardware address) . Physical address gồm 6 unique hex number ff ff ff ff ff ff (unique nghĩa là không có một physical address nào trùng nhau). Khi DHCP server, máy chủ mà nó cho IP cho từng máy trong node của nó thì nó sẽ cho cái physical address vào kèm. Ví dụ như trong hình dưới đây IP address là 192.168.1.113 và hardware address là 00:1f:e1:83:1b:bd. Nhu thế mỗi lần bác vào internet thì ISP sẽ biết bác qua cái hardware address này chứ không phải vì IP address
Thế nào là public IP và thế nào là Private IP?
Trong hình trên, bác thấy IP address type: Private có nghĩa là IP này chỉ là IP trong Local Area Network (LAN) của bạn. Khi vào internet (WAN = Wide Aarea Network), private IP sẽ biến mất và mang public IP. Để tôi ví dụ cho rõ và dễ hiểu hơn.
Tôi đăng ký internet service và ISP cho tôi IP: 123.12.18.25 và khi tôi vào internet (phải qua ISP) thì IP này đi kèm với cái hardware address của router của tôi. Trong nhà tôi có 5 cái computers và tôi dùng wireless router cho cả 5 cái computers vào internet. DHCP của router cho các computer IP như sau:
Computer #1: 192.168.1.50 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #2: 192.168.1.51 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #3: 192.168.1.52 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #4: 192.168.1.53 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Computer #5: 192.168.1.54 Hardware address: xx xx xx xx xx xx
Tất cả các computer này đều qua router và vào internet nên các IP 192.168.1.50 cho tới 192.168.1.54 đều là Private IP (LAN IP address) và IP mà ISP nó cho là public, IP vì tất cả 5 computers của tôi đều xài chung IP này 123.12.18.25.
Khi chính quyền muốn tìm cái máy nào trong nhà tôi truyền đi mảnh tin gì thì ISP sẽ tìm trong log file:
- ngày, giờ, (IP , Hardware address), destination IP, ......
IP mà ISP cho mình có thể tĩnh hay động nhưng hardware address không bao giờ thay đổi nên nếu 1 trong 5 máy của tôi là thủ phạm thì Hardware address của router của tôi sẽ hiện ra bên cạnh IP. Chính quyền xuống router của tôi và đọc trong log file xem local IP nào và harwadre address nào là máy gửi đi.
Chính vì Hardware address là đầu mối để tìm ra máy thủ phạm nên IP dù tĩnh hay động, không thành vấn đề và mình tìm cách thay IP là điều vô ích (hardware adress mới quan trọng). Điều mình cần làm để tránh CAM là ĐI ĐÂU (đến IP nào) vì CAM chỉ cấm hoặc theo dõi mình vào các web sites nào (IP address nào). Còn nếu CAM ngồi ở ISP (router, gateway) thì bạn vừa bật máy là CAM biết máy bạn ON liền.
Bác vào đây và type web site của x-cafe sẽ tìm ra IP của x-cafe
http://www.ip-adress.com/ip_tracer/www.x-cafevn.org
IP của X-cafe là: 74.55.40.98 (static IP)
Tôi vừa trình bày IP address của mình dù tĩnh hay động đều không quan trọng. Khi mình bật máy lên là ISP của mình nó biết ngay máy mình đang ON. Vì sao? Vì router (hay modem) của mình phải login vào nó trước khi vào internet và hardware address của cái router (modem, gateway) sẽ đi kèm với cái public IP address lúc đó. ISP là cái cổng để cho mình vào internet. Nó chỉ cần nhìn vào cái Hardware address của cái router (modem, gateway, whatever) là biết ngay máy mình.
Vậy thì software như TOR hay bất kỳ software nào dùng để fake IP làm gì? Xin thưa software đó chỉ nối mình vào các Proxy Servers của nó hoặc tìm các free proxy servers trên thế giới rồi login vào. Proxy server cũng như các ISP là các cổng để vào internet, mình phải qua một trong những cổng này để vào internet. Mục đích của các software này không phải dấu IP của mình với ISP mà đánh lạc hướng ISP cái IP mình muốn đến. Ví dụ cho dễ hiểu: ISP cấm không cho đến IP 74.55.40.98 của x-cafe, mình dùng software để vào Proxy server với IP không bị ISP cấm, rồi từ Proxy server này, mình đến IP của x-cafe an toàn.
Bức tường lửa là gì?
Firewall hay gọi tiếng Việt là bức tường lửa có hai loại là Hardware Firewall và software firewall.
Hardware firewall là các router, gateway dùng để chặn các traffic (di chuyển) từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong. Lấy ví dụ cho dễ hiểu ngheng. Hawaii là một đảo nằm ngoài biển. Muốn ra khỏi Hawaii hay vào Hawaii chỉ có thể dùng các hải cảng (port) hay phi trường (airport). Nếu các hải cảng hay phi trường đóng cửa thì không ra hay vô Hawaii được. Computer cũng vậy, nếu computer chỉ ON một mình thì không có traffic nào ra hay vào computer của mình được, nhưng khi nối vào network (hay internet) thì computer phải có các PORT như ví dụ trên.
Computer có FFFF hex ports hay là 65535 ports. Các Router (gateway) có thể mở các ports này ra hay đóng lại nên gọi là hardware firewall. Nếu các bạn có router và tất cả computers của các bạn đều nằm trong router thì từ bên ngoài các ports của các computers đều bị blocked và không một hackers nào có thể xâm nhập từ bên ngoài vào máy của các bạn qua các ports này. Cũng vậy các ISP có thể block các port từ máy của các bạn.
Software firewall là các programs như zonealarms chẳng hạn cũng có thể ngăn chặn các ports, các traffic từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong.
Bên VN, CAM có thể yêu cầu ISP dùng hardware firewall (router, gateway) hay software firewall block các IP trên internet không cho computer của các bạn vào. Các bạn muốn vào các web sites này thì phải vượt bức tường lửa. Vượt bức tường lửa thực ra chỉ là thay cái destination mà mình muốn vào bằng cái IP khác (Proxy Server) rồi từ các IP này (Proxy server) giúp các bạn đi đến destination mà các bạn muốn.
Vì thế các bạn tìm thật nhiều Anonymous Proxy Servers và các Proxy Server nàyở ngay bên VN càng tốt như cách tôi chỉ là revert các domain name (web sites) của các công ty nước ngoài hiện đang làm việc ở VN ra IP address rồi cho vào chỗ Proxy Server trong phần LAN setting test thử xem web site nào có Proxy Server. Các bạn tìm Proxy Server càng nhiều càng tốt để thay đổi và truyền cho nhau nếu có thể. Các bạn nên nhớ sau khi mình vào Proxy Server thì ISP chỉ biết các bạn vào đây, sau đó các bác vào x-cafe hay bất kỳ web site nào NN cấm.
Nếu các bạn làm được cách tìm Proxy Server rồi cho vào chỗ LAN settings --> Proxy Server (dùng software như TOR cũng được) thì không lo gì bị CAM phát hiện vào x-cafe.
Biết hổ thẹn là đầu mối đạo Nghĩa
Tại sao chúng ta đều xúc động trước những chuyện người đi tìm mộ chồng, mộ cha ở các trại tù “cải tạo” hay đi tìm những ngôi mộ rải rác ở các hòn đảo đã bao dung người tị nạn? Chắc bởi vì chúng ta đều tìm thấy trong những mẩu chuyện đó cách ăn ở có tình có nghĩa của con người đối với nhau. Bởi vì chúng ta đều mang sẵn trong lòng ước muốn sống có đạo nghĩa. Cho nên khi thấy có người sống đúng đạo nghĩa thì chính mình cảm thấy vững tin hơn.
Khi cô Carina Oanh Hoàng tìm thấy mộ của thân nhân mình rồi, cô đi tìm thêm những ngôi mồ khác để săn sóc, cô còn trở lại chụp hình và ghi chép tên tuổi trên các ngôi mồ bị lãng quên trong rừng rú ở các đảo Le Tung và Kuku. Cô ghi lại những thông tin đó để gửi đi bốn phương trời, như những thủy thủ viết những lá thư bỏ vào chai lọ đóng kín rồi thả theo dòng nước biển. Cô không ngờ có nhà báo Người Việt đã nhặt được một lá thư trong chai thủy tinh cô thả theo thủy triều. Và không ngờ có người đọc tờ báo này đã tìm thấy tên người em vắn số của mình trên hình mộ bia đá, 30 năm sau khi em qua đời trên đảo. Người đọc những chuyện trên không biết nên nói những lời chia vui, hay chia buồn? Dù nói gì chăng nữa, chúng ta chia sẻ với tất mọi người một niềm vui chung khi thấy tình nhân loại có thật, có những con người sống thật theo các quy tắc đạo nghĩa.
Và nhà thơ Lê Giang Trần đã có dịp cảm ơn công khai Alizar Acin, một người cảnh sát Indonesia tốt bụng! Vì họ chỉ quen nhau một thời gian ngắn trên đảo Pinang, mặc dù anh ta tự coi như một người con trong gia đình. Và chỉ sau khi gia đình đã định cư ở Mỹ thân phụ Lê Giang Trần mới viết thư nhờ anh cảnh sát làm giúp cái bia đá thay cho tấm gỗ trên mồ cô con gái. Ba mươi năm nay, gia đình vẫn không biết anh Acin đã giúp làm bia mộ hay chưa, đến địa chỉ của anh cũng đã bị mất! Muốn giúp làm bia mộ, anh Acin phải đi từ đảo Pinang nơi anh đóng tới hòn đảo Le Tung, mất 24 giờ đi thuyền. Tại sao anh lại tốt bụng bỏ bao công sức giúp một người cha làm mộ bia cho con như vậy? Anh có cùng tôn giáo với gia đình này để cảm thấy có nghĩa vụ đó hay không? Không, anh Acin đã hết lòng giúp, vì dù theo tôn giáo nào anh cũng được dạy rằng con người phải đối xử với nhau hết lòng như vậy. Khi được ai tin cậy, nhờ một việc gì, thì chúng ta phải làm hết sức mình giữ trọn lời hứa.
Cô Oanh Hoàng đã cho chúng ta thấy mối từ tâm của cô trước những nấm mồ trên đảo hoang thiếu người săn sóc. Anh Alizir Acin đã cho chúng ta thấy tấm lòng trọng nghĩa khinh tài của một cảnh sát viên người Indonesia. Trong một ngày, trên một tờ báo, mà chúng ta được đọc truyện của hai con người sống có tình, có nghĩa; chúng ta phải cảm ơn Trời Phật!
Một xã hội có đạo nghĩa khi nào người ta sẵn sàng giúp đỡ người khác, dù biết không bao giờ gặp lại. Nghĩa là làm ơn nhưng không đợi sẽ có ngày được đền ơn. Trong một xã hội có đạo nghĩa, mọi người được sống an vui hơn, mà trên mặt kinh tế thì đời sống cũng đỡ tốn kém hơn. Người ta không cần gắn hệ thống báo động khắp nơi, có khi không cần khóa nhà, khóa xe mà vẫn không lo mất. Tháng trước, chúng tôi đã kể chuyện cháu bé Emily mất cái mũ trong sở thú ở Madison, Wisconsin. Ngày hôm sau khi bố cháu gọi đến hỏi, nhân viên sở thú đã hứa sẽ gửi bưu điện về tận nhà cho cháu, ở thành phố New York, bố mẹ cháu không phải trả đồng nào cả. Câu chuyện đó kết thúc với câu hỏi: Tại sao người ta có thể đối xử tử tế với nhau như vậy nhỉ? Bao giờ thì trẻ em ở nước Việt Nam được sống với toàn những người tử tế ở chung quanh như vậy?
Giáo Sư Nguyễn Tư Mô đã kể cho chúng tôi một câu chuyện chứng tỏ người Việt Nam cũng đã sống tử tế với nhau như vậy.
Năm 1955, cụ Nguyễn Tư Mô đã cùng Bác Sĩ Bùi Kiến Tín dẫn một đoàn vài chục sinh viên y khoa, nha khoa và dược khoa đi làm công tác chẩn bệnh và phát thuốc giúp đồng bào tại vùng Châu Ðốc. Buổi trưa khi mới tới, cả đoàn công tác vào chợ Hồng Ngự ăn uống và thăm sinh hoạt của người địa phương. Sau đó, phái đoàn đến một trụ sở bắt đầu công tác y tế. Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi họ rời chợ, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi tìm tới trụ sở tạm của phái đoàn, để đem trả một cặp kính mát. Anh ta nhặt được cặp kính loại tốt này ở ngoài chợ, và anh nghĩ chỉ có những người Sài Gòn mới dùng thứ “đồ xa xỉ” đó chứ không phải người địa phương mất, cho nên anh đem tới trả.
Cụ Nguyễn Tư Mô, cựu khoa trưởng Ðại Học Nha Khoa Sài Gòn, không bao giờ quên kỷ niệm đó. Khi chúng ta trông thấy tận mắt cảnh những con người sống tử tế với nhau, chúng ta cũng không bao giờ quên được. Chúng ta thấy tin tưởng có thể làm sống lại nền nếp đạo nghĩa của người Việt Nam. Vì chúng ta biết chắc trong truyền thống của dân tộc đã có sẵn những hạt nhân đạo nghĩa, chỉ cần mưa thuận gió hòa thì những hạt giống tốt đó sẽ nẩy mầm rồi lớn lên mãi.
Ðó là điều Mạnh Tử đã dạy từ hơn hai ngàn năm trước. Con người ta ai cũng có lòng thương xót, cho nên ai cũng có đầu mối của đạo Nhân. Ai cũng có tấm lòng biết xấu hổ và ghét cái xấu là đầu mối của đạo Nghĩa.” (Mạnh Tử, Cáo Tử thượng, VI, 7: Trắc ẩn chi tâm, Nhân chi đoan dã. Tu ố chi tâm, Nghĩa chi đoan dã).
Tấm lòng trắc ẩn của người Việt Nam không bao giờ mất, dù trải qua bao nỗi khổ cũng không bị hao mòn. Một trận bão đánh vào miền Trung, bao nhiêu người ở trong và ngoài nước chuẩn bị cứu giúp các nạn nhân.
Nhưng tấm lòng tu ố, biết xấu hổ, thì hiện nay có phần giảm sút. Nhiều người không còn biết hổ thẹn nữa, cho nên họ có thể thản nhiên làm điều xấu mà không phải che mặt, không cần trốn lánh. Quý vị có thể hỏi thăm ông Huỳnh Ngọc Sỹ hiện giờ sống ra sao? Ông có bao giờ che mặt khi bị nhà báo chụp hình hay không? Ông có cảm thấy hổ thẹn khi cả nước Nhật biết ông được hối lộ hàng triệu đô la Mỹ hay không? Ông có lo con cháu ông sau này sẽ xấu hổ khi bị người ta hỏi đến tông tích hay không?
Chúng ta có thể đoán là ông Huỳnh Ngọc Sỹ không có những phản ứng kể trên. Không phải vì ông phi đạo đức, mà vì ông không chia sẻ cùng một nền đạo nghĩa với đa số người Việt Nam hoặc các dân tộc Á Ðông. Ông Huỳnh Ngọc Sỹ được huấn luyện một nền đạo đức khác. Trong cuốn “Vì độc lập tự do, vì chủ nghĩa xã hội” ông Hồ Chí Minh đã giảng giải đạo đức cho những người theo ông làm cách mạng như sau:
“Nói tóm tắt thì đạo đức cách mạng là:
Quyết tâm suốt đời đấu tranh cho đảng, cho cách mạng. Ðó là điều chủ chốt nhất.
Ra sức làm việc cho đảng, giữ vững kỷ luật của đảng, thực hiện tốt đường lối, chính sách của đảng.”
Hai điểm đầu tiên trong định nghĩa đạo đức của Hồ Chí Minh nhấn mạnh đến lòng trung thành với đảng. Nếu ông Huỳnh Ngọc Sỹ đã “thi hành tốt” chính sách của đảng khi đưa tay ra nhận tiền của người Nhật, thì trong lòng ông không cảm thấy hổ thẹn nữa. Vì ông làm đúng theo lời dạy của Hồ Chí Minh. Một đảng viên có thể ăn cắp, giết người, buôn phụ nữ bán cho người nước ngoài, lấy của công làm của riêng, nhưng nếu lúc nào cũng sẵn sàng theo lệnh đảng thì không cần phải hổ thẹn.
Cho nên chúng ta không ngạc nhiên khi một “sử gia” như Trần Huy Liệu đã bịa chuyện anh hùng Lê Văn Tám để dựng lên một thần tượng làm mồi cho bao nhiêu thanh niên Việt Nam khác theo gót, nghĩ mình hy sinh chết cho tổ quốc nhưng cuối cùng chỉ có đảng Cộng Sản được hưởng. Trần Huy Liệu vốn là đảng viên Quốc Dân Ðảng Việt Nam, sau đi theo cộng sản. Vào cuối đời, có lẽ ông đối diện với lương tâm cảm thấy bên trong những quyền lợi của đảng, còn có những giá trị cao quý khác. Do đó, ông đã ủy thác cho sử gia Phan Huy Lê sau này hãy xóa bỏ cái thần tượng giả trá đó đi. Giống như Chế Lan Viên, vào cuối đời cũng để lương tâm sống lại, tự hỏi mình đã viết bao nhiêu câu thơ xúi giục bao thanh niên Việt Nam đi chết ở dãy Trường Sơn! Bây giờ, có thi sĩ đã viết bài “Tạ lỗi với Trường Sơn” thì bao nhiêu mạng người đã chết. Người đã chết không thể sống lại. Như kịch tác gia Lưu Quang Vũ viết: Có những cái sai không thể sửa được.
Ðối với các ông Trần Huy Liệu và Huỳnh Ngọc Sỹ, họ đã nói dối để phục vụ đảng, đã đòi ăn hối lộ theo chính sách của đảng, hệ thống đạo đức của họ cho phép các hành động đó, vì Hồ Chí Minh đã biện minh rất rõ ràng.
Nhưng đối với những người Việt Nam khác thì đây là một tai họa. Vì khi những người nắm quyền cai trị một nước, mỗi lời nói mỗi hành động đều ảnh hưởng tới hàng triệu người khác, mà nói dối trắng trợn quá thì mọi người sẽ lấy đó làm gương. Nhất là các thiếu niên còn bé dại. Khi một đảng lãnh đạo không giữ được tấm lòng “biết hổ thẹn” thì mọi người dân khác cũng dần dần mất đi cái tính biết hổ thẹn. Nghĩa là bỏ mất một nguồn gốc của đạo nghĩa.
Kể từ khi ông Phan Huy Lê công bố lời dặn của Trần Huy Liệu hãy xóa bỏ thần tượng Lê Văn Tám, từ năm 2005 đến nay, cả guồng máy cai trị và tư tưởng, văn hóa của đảng Cộng Sản vẫn không nhấc một ngón tay lên để cải chính với lịch sử. Tất cả những em bé đang được học chuyện Lê Văn Tám trong trường đều biết đó là chuyện dối trá. Những người đi qua công viên Lê Văn Tám đều biết đó là một nhân vật giả. Nếu có cặp tình nhân vào công viên Lê Văn Tám mà thề thốt với nhau thì họ có tin nhau hay không?
Có phải người Việt Nam đã mất cảm ứng, không còn thấy chướng tai khi nghe những lời giả dối nữa hay không?
Nhưng chúng ta biết gần một thế kỷ cộng sản hóa cũng không làm mất được tính thiện của con người Việt Nam. Người Việt Nam vẫn còn biết xấu hổ trước những lời dối trá. Bữa trước một người Việt ở trong nước điện thoại cho biết anh nghe những lời giải thích của “phát ngôn viên chính phủ” về vụ tăng ni ở Bát Nhã thì cảm thấy nghẹn ở cổ họng, tức thở. Vì anh không thể tưởng tượng tại sao người ta có thể nói dối một cách trắng trợn và thản nhiên, chối bỏ những sự thật ai cũng biết như vậy?
Ðiều đó chứng tỏ anh bạn, ngoài 50 tuổi, vẫn còn giữ được “Tu ố chi tâm, Nghĩa chi đoan giã,” biết xấu hổ là nguồn gốc của nghĩa khí. Mai mốt công an cộng sản sẽ bịa ra những câu chuyện, hình ảnh để vu oan, kể tội lỗi của các thiền sinh trẻ này. Hy vọng anh bạn tôi sẽ được chuẩn bị trước, không nghẹn hơi tức thở nữa! Hãy coi đó là một cuốn phim Lê Văn Tám mới!
Ngô Nhân Dụng
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5668
Khi cô Carina Oanh Hoàng tìm thấy mộ của thân nhân mình rồi, cô đi tìm thêm những ngôi mồ khác để săn sóc, cô còn trở lại chụp hình và ghi chép tên tuổi trên các ngôi mồ bị lãng quên trong rừng rú ở các đảo Le Tung và Kuku. Cô ghi lại những thông tin đó để gửi đi bốn phương trời, như những thủy thủ viết những lá thư bỏ vào chai lọ đóng kín rồi thả theo dòng nước biển. Cô không ngờ có nhà báo Người Việt đã nhặt được một lá thư trong chai thủy tinh cô thả theo thủy triều. Và không ngờ có người đọc tờ báo này đã tìm thấy tên người em vắn số của mình trên hình mộ bia đá, 30 năm sau khi em qua đời trên đảo. Người đọc những chuyện trên không biết nên nói những lời chia vui, hay chia buồn? Dù nói gì chăng nữa, chúng ta chia sẻ với tất mọi người một niềm vui chung khi thấy tình nhân loại có thật, có những con người sống thật theo các quy tắc đạo nghĩa.
Và nhà thơ Lê Giang Trần đã có dịp cảm ơn công khai Alizar Acin, một người cảnh sát Indonesia tốt bụng! Vì họ chỉ quen nhau một thời gian ngắn trên đảo Pinang, mặc dù anh ta tự coi như một người con trong gia đình. Và chỉ sau khi gia đình đã định cư ở Mỹ thân phụ Lê Giang Trần mới viết thư nhờ anh cảnh sát làm giúp cái bia đá thay cho tấm gỗ trên mồ cô con gái. Ba mươi năm nay, gia đình vẫn không biết anh Acin đã giúp làm bia mộ hay chưa, đến địa chỉ của anh cũng đã bị mất! Muốn giúp làm bia mộ, anh Acin phải đi từ đảo Pinang nơi anh đóng tới hòn đảo Le Tung, mất 24 giờ đi thuyền. Tại sao anh lại tốt bụng bỏ bao công sức giúp một người cha làm mộ bia cho con như vậy? Anh có cùng tôn giáo với gia đình này để cảm thấy có nghĩa vụ đó hay không? Không, anh Acin đã hết lòng giúp, vì dù theo tôn giáo nào anh cũng được dạy rằng con người phải đối xử với nhau hết lòng như vậy. Khi được ai tin cậy, nhờ một việc gì, thì chúng ta phải làm hết sức mình giữ trọn lời hứa.
Cô Oanh Hoàng đã cho chúng ta thấy mối từ tâm của cô trước những nấm mồ trên đảo hoang thiếu người săn sóc. Anh Alizir Acin đã cho chúng ta thấy tấm lòng trọng nghĩa khinh tài của một cảnh sát viên người Indonesia. Trong một ngày, trên một tờ báo, mà chúng ta được đọc truyện của hai con người sống có tình, có nghĩa; chúng ta phải cảm ơn Trời Phật!
Một xã hội có đạo nghĩa khi nào người ta sẵn sàng giúp đỡ người khác, dù biết không bao giờ gặp lại. Nghĩa là làm ơn nhưng không đợi sẽ có ngày được đền ơn. Trong một xã hội có đạo nghĩa, mọi người được sống an vui hơn, mà trên mặt kinh tế thì đời sống cũng đỡ tốn kém hơn. Người ta không cần gắn hệ thống báo động khắp nơi, có khi không cần khóa nhà, khóa xe mà vẫn không lo mất. Tháng trước, chúng tôi đã kể chuyện cháu bé Emily mất cái mũ trong sở thú ở Madison, Wisconsin. Ngày hôm sau khi bố cháu gọi đến hỏi, nhân viên sở thú đã hứa sẽ gửi bưu điện về tận nhà cho cháu, ở thành phố New York, bố mẹ cháu không phải trả đồng nào cả. Câu chuyện đó kết thúc với câu hỏi: Tại sao người ta có thể đối xử tử tế với nhau như vậy nhỉ? Bao giờ thì trẻ em ở nước Việt Nam được sống với toàn những người tử tế ở chung quanh như vậy?
Giáo Sư Nguyễn Tư Mô đã kể cho chúng tôi một câu chuyện chứng tỏ người Việt Nam cũng đã sống tử tế với nhau như vậy.
Năm 1955, cụ Nguyễn Tư Mô đã cùng Bác Sĩ Bùi Kiến Tín dẫn một đoàn vài chục sinh viên y khoa, nha khoa và dược khoa đi làm công tác chẩn bệnh và phát thuốc giúp đồng bào tại vùng Châu Ðốc. Buổi trưa khi mới tới, cả đoàn công tác vào chợ Hồng Ngự ăn uống và thăm sinh hoạt của người địa phương. Sau đó, phái đoàn đến một trụ sở bắt đầu công tác y tế. Khoảng một tiếng đồng hồ sau khi họ rời chợ, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi tìm tới trụ sở tạm của phái đoàn, để đem trả một cặp kính mát. Anh ta nhặt được cặp kính loại tốt này ở ngoài chợ, và anh nghĩ chỉ có những người Sài Gòn mới dùng thứ “đồ xa xỉ” đó chứ không phải người địa phương mất, cho nên anh đem tới trả.
Cụ Nguyễn Tư Mô, cựu khoa trưởng Ðại Học Nha Khoa Sài Gòn, không bao giờ quên kỷ niệm đó. Khi chúng ta trông thấy tận mắt cảnh những con người sống tử tế với nhau, chúng ta cũng không bao giờ quên được. Chúng ta thấy tin tưởng có thể làm sống lại nền nếp đạo nghĩa của người Việt Nam. Vì chúng ta biết chắc trong truyền thống của dân tộc đã có sẵn những hạt nhân đạo nghĩa, chỉ cần mưa thuận gió hòa thì những hạt giống tốt đó sẽ nẩy mầm rồi lớn lên mãi.
Ðó là điều Mạnh Tử đã dạy từ hơn hai ngàn năm trước. Con người ta ai cũng có lòng thương xót, cho nên ai cũng có đầu mối của đạo Nhân. Ai cũng có tấm lòng biết xấu hổ và ghét cái xấu là đầu mối của đạo Nghĩa.” (Mạnh Tử, Cáo Tử thượng, VI, 7: Trắc ẩn chi tâm, Nhân chi đoan dã. Tu ố chi tâm, Nghĩa chi đoan dã).
Tấm lòng trắc ẩn của người Việt Nam không bao giờ mất, dù trải qua bao nỗi khổ cũng không bị hao mòn. Một trận bão đánh vào miền Trung, bao nhiêu người ở trong và ngoài nước chuẩn bị cứu giúp các nạn nhân.
Nhưng tấm lòng tu ố, biết xấu hổ, thì hiện nay có phần giảm sút. Nhiều người không còn biết hổ thẹn nữa, cho nên họ có thể thản nhiên làm điều xấu mà không phải che mặt, không cần trốn lánh. Quý vị có thể hỏi thăm ông Huỳnh Ngọc Sỹ hiện giờ sống ra sao? Ông có bao giờ che mặt khi bị nhà báo chụp hình hay không? Ông có cảm thấy hổ thẹn khi cả nước Nhật biết ông được hối lộ hàng triệu đô la Mỹ hay không? Ông có lo con cháu ông sau này sẽ xấu hổ khi bị người ta hỏi đến tông tích hay không?
Chúng ta có thể đoán là ông Huỳnh Ngọc Sỹ không có những phản ứng kể trên. Không phải vì ông phi đạo đức, mà vì ông không chia sẻ cùng một nền đạo nghĩa với đa số người Việt Nam hoặc các dân tộc Á Ðông. Ông Huỳnh Ngọc Sỹ được huấn luyện một nền đạo đức khác. Trong cuốn “Vì độc lập tự do, vì chủ nghĩa xã hội” ông Hồ Chí Minh đã giảng giải đạo đức cho những người theo ông làm cách mạng như sau:
“Nói tóm tắt thì đạo đức cách mạng là:
Quyết tâm suốt đời đấu tranh cho đảng, cho cách mạng. Ðó là điều chủ chốt nhất.
Ra sức làm việc cho đảng, giữ vững kỷ luật của đảng, thực hiện tốt đường lối, chính sách của đảng.”
Hai điểm đầu tiên trong định nghĩa đạo đức của Hồ Chí Minh nhấn mạnh đến lòng trung thành với đảng. Nếu ông Huỳnh Ngọc Sỹ đã “thi hành tốt” chính sách của đảng khi đưa tay ra nhận tiền của người Nhật, thì trong lòng ông không cảm thấy hổ thẹn nữa. Vì ông làm đúng theo lời dạy của Hồ Chí Minh. Một đảng viên có thể ăn cắp, giết người, buôn phụ nữ bán cho người nước ngoài, lấy của công làm của riêng, nhưng nếu lúc nào cũng sẵn sàng theo lệnh đảng thì không cần phải hổ thẹn.
Cho nên chúng ta không ngạc nhiên khi một “sử gia” như Trần Huy Liệu đã bịa chuyện anh hùng Lê Văn Tám để dựng lên một thần tượng làm mồi cho bao nhiêu thanh niên Việt Nam khác theo gót, nghĩ mình hy sinh chết cho tổ quốc nhưng cuối cùng chỉ có đảng Cộng Sản được hưởng. Trần Huy Liệu vốn là đảng viên Quốc Dân Ðảng Việt Nam, sau đi theo cộng sản. Vào cuối đời, có lẽ ông đối diện với lương tâm cảm thấy bên trong những quyền lợi của đảng, còn có những giá trị cao quý khác. Do đó, ông đã ủy thác cho sử gia Phan Huy Lê sau này hãy xóa bỏ cái thần tượng giả trá đó đi. Giống như Chế Lan Viên, vào cuối đời cũng để lương tâm sống lại, tự hỏi mình đã viết bao nhiêu câu thơ xúi giục bao thanh niên Việt Nam đi chết ở dãy Trường Sơn! Bây giờ, có thi sĩ đã viết bài “Tạ lỗi với Trường Sơn” thì bao nhiêu mạng người đã chết. Người đã chết không thể sống lại. Như kịch tác gia Lưu Quang Vũ viết: Có những cái sai không thể sửa được.
Ðối với các ông Trần Huy Liệu và Huỳnh Ngọc Sỹ, họ đã nói dối để phục vụ đảng, đã đòi ăn hối lộ theo chính sách của đảng, hệ thống đạo đức của họ cho phép các hành động đó, vì Hồ Chí Minh đã biện minh rất rõ ràng.
Nhưng đối với những người Việt Nam khác thì đây là một tai họa. Vì khi những người nắm quyền cai trị một nước, mỗi lời nói mỗi hành động đều ảnh hưởng tới hàng triệu người khác, mà nói dối trắng trợn quá thì mọi người sẽ lấy đó làm gương. Nhất là các thiếu niên còn bé dại. Khi một đảng lãnh đạo không giữ được tấm lòng “biết hổ thẹn” thì mọi người dân khác cũng dần dần mất đi cái tính biết hổ thẹn. Nghĩa là bỏ mất một nguồn gốc của đạo nghĩa.
Kể từ khi ông Phan Huy Lê công bố lời dặn của Trần Huy Liệu hãy xóa bỏ thần tượng Lê Văn Tám, từ năm 2005 đến nay, cả guồng máy cai trị và tư tưởng, văn hóa của đảng Cộng Sản vẫn không nhấc một ngón tay lên để cải chính với lịch sử. Tất cả những em bé đang được học chuyện Lê Văn Tám trong trường đều biết đó là chuyện dối trá. Những người đi qua công viên Lê Văn Tám đều biết đó là một nhân vật giả. Nếu có cặp tình nhân vào công viên Lê Văn Tám mà thề thốt với nhau thì họ có tin nhau hay không?
Có phải người Việt Nam đã mất cảm ứng, không còn thấy chướng tai khi nghe những lời giả dối nữa hay không?
Nhưng chúng ta biết gần một thế kỷ cộng sản hóa cũng không làm mất được tính thiện của con người Việt Nam. Người Việt Nam vẫn còn biết xấu hổ trước những lời dối trá. Bữa trước một người Việt ở trong nước điện thoại cho biết anh nghe những lời giải thích của “phát ngôn viên chính phủ” về vụ tăng ni ở Bát Nhã thì cảm thấy nghẹn ở cổ họng, tức thở. Vì anh không thể tưởng tượng tại sao người ta có thể nói dối một cách trắng trợn và thản nhiên, chối bỏ những sự thật ai cũng biết như vậy?
Ðiều đó chứng tỏ anh bạn, ngoài 50 tuổi, vẫn còn giữ được “Tu ố chi tâm, Nghĩa chi đoan giã,” biết xấu hổ là nguồn gốc của nghĩa khí. Mai mốt công an cộng sản sẽ bịa ra những câu chuyện, hình ảnh để vu oan, kể tội lỗi của các thiền sinh trẻ này. Hy vọng anh bạn tôi sẽ được chuẩn bị trước, không nghẹn hơi tức thở nữa! Hãy coi đó là một cuốn phim Lê Văn Tám mới!
Ngô Nhân Dụng
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5668
Ăn Đồng
Tối nay, sắp nhỏ ôn bài xong sớm nên Hai Tôm mới cho sắp xem ti-vi. Ở cái vùng biển mặn này làm gì có HBO hay CNN như Sài Thành phồn hoa đô thị. May ra bắt được HTV9, HTV7 là khá lắm rồi, mấy kênh như VTV1, VTV3 thì mở ra toàn là hột với cát thôi. Hai Tôm mở cái ti-vi cà giựt cà giựt để xem chút tin tức để giảm bớt đi cái phần nào thân phận quê mùa.
Chán cái ti-vi cũ kỹ nhà Hai Tôm. Mở một hồi lâu cho nóng máy thì màn hình mới hiện lên đầy đủ để xem. Giá như có ít tiền chạy lên Sài Thành ghé dzô siêu thị điện mái Nguyễn Kim hay Chợ Lớn ẵm cái ti-vi Sony hay LG dzìa cho sắp nhỏ coi thì hay biết mấy !
Phần tin tức hôm nay phát đoạn tin hoành tráng về vệc xây dựng tượng đài Thánh Gióng : Hơn 3.000 người đã có mặt đúng thời khắc trùng cửu Âm lịch : 9 giờ 9 phút ngày 9/9 năm Kỷ Sửu (tức ngày 26/10/2009), để dự lễ khởi đúc tượng đài Thánh Gióng. Tượng đài Thánh Gióng sau khi hoàn thành nặng khoảng 85 tấn, được đặt trên đỉnh núi cao nhất khu di tích - núi Đá Chồng, có đặt bia ghi nhận công tích của vị thánh của dân tộc này. Tổng chi phí dự án khoảng 50 tỷ đồng, trong đó có 25 tỷ đồng dùng cho việc đúc tượng đài Thánh Gióng.
Mấy đứa nhỏ vừa xem phần tin này liền xầm xì với nhau :
- Điệu này mấy chú mấy bác xây dựng lại có đồng để ăn ! Kỳ này có đồng ăn nữa ! Sướng wá ! Kỳ này tha hồ các bác, các chú có cơ hội chia nhau đồng để ăn !
Thấy mấy đứa nhỏ nói chuyện nghe hổng lọt lỗ tai chút nào, Hai Tôm bèn hỏi :
- Mấy đứa nói cái gì mà kỳ dzậy, tía nghe hổng lọt lỗ tai chút nào hết ! Hồi nhỏ đi học Hai Tôm còn nhớ gõ gàng đồng là kim loại để làm dây dẫn điện, để làm bình hương, để làm chiêng trống hay để làm tượng mà sao có chuyện ăn dzới uống ở đây ?
Mấy đứa nhỏ nhanh nhảu cãi luôn :
- Con hỏi tía chứ tía hổng nhớ cái dzụ đài chiến thắng Điện Biên Phủ hả ?
Chưa kịp hỏi thằng anh cả năm nay học lớp 8 lẹ mồm lẹ miệng :
- Chài ui ! tía hổng nhớ gì hết ! Cách đây chừng mới 2 tuần chứ mấy ! Tía có nhớ dzụ án gúc guột gần 100 tấn đồng của cái công trình đài chiến thắng Điện Biên Phủ hôn ? Chài ui ! Xây cái tượng đài chiến thắng tưởng niệm ấy mà người ta ăn gần 100 tấn đồng luôn đó. Ngày 12 tháng 10 dzừa gồi sao gần 30 tháng kể từ khi vụ tiêu cực bị phanh phui, Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối cao dzừa ga cáo chạng truy tố 8 bị can về các tội tham ô tài sản, đưa và nhận hối lộ, cố ý làm trái, lợi dụng chức vụ quyền hạn. Tía biết hôn ? Đặc biệt công trình đã sử dụng đồng phế liệu để đúc tượng. Theo giám định của Dziện khoa học hình sự Bộ Công an cho thấy, lượng đồng bị thiếu hụt so với dự toán gần 100 tấn, trị giá gần 2,7 tỷ đồng. Dzà dzì dzậy cái tượng đài vừa khánh thành chưa được nhiêu ngài xảy ga chiện nứt, lún, gỉ sét...
Tính bịt cái miệng nó lại nhưng nó nói tiếp :
- Chán tía wá à ! Tía lạc hậu wá ! Đồng ăn ngon hơn sắt đó tía ! Ngon hơn cả xi măng luôn ! Tía biết sao hôn ? Dzì đồng mắc hơn sắt dzà hơn xi măng đó ! Chiện ăn đồng ăn sắt này mấy đứa con cứ bàn tán wài luôn ! Lúc đầu tụi con đâu có biết đồng cứng ngắt sao ăn được nhưng cái dzụ ăn đồng dzậy mà ngon à nha ! Ăn đồng no cả tỷ bạc ai hông muốn ăn hả tía ? Hổng chỉ có đồng đâu nha tía, sắt, xi măng gồi đất, cát … cái gì ăn cũng được chứ bộ !
Trời ơi ! Nghe sắp nhỏ nói chuyện sao mà Hai Tôm đau lòng quá ! Mới bây lớn mà đầu óc tụi nhỏ đã bị ô nhiễm bởi cái chuyện ăn uống ngược đời rồi. Người ta thường ăn rau, ăn thịt, ăn cá, ăn trứng chứ đời nào lại ăn đồng, ăn sắt, ăn xi măng, đất, cát như dzậy.
Mấy đứa nhỏ nhà Hai Tôm nó lý luận cũng có lý đó chứ ! Tượng đài chiến thắng Điện Biên Phủ xây lên để dâng kính mấy anh hùng đã ngã xuống trên chiến trường Điện Biên Phủ mà Điện Biên Phủ mới có cách đây mấy chục năm mà còn ăn đồng được thì huống hồ gì là Thánh Gióng. Thánh Gióng đã đi dzào lịch sử cả mấy ngàn năm gồi thì chuyện ăn đồng của tượng Thánh Gióng cũng chẳng có gì là khó mấy !
Thấy tội nghiệp cho tuổi thơ sắp nhỏ quá ! Thời Hai Tôm làm gì nghe thấy cái chuyện ăn đồng, ăn sắt, ăn xi như bây giờ. Thật sự ra ngày xưa cũng có nhưng nó chỉ là những trường hợp ngoại lệ hay tối thiểu thôi chứ đâu có như bây giờ. Chuyện ăn sắt, ăn xi, ăn đồng nó xảy ra nhan nhãn khắp nơi.
Nhớ lại lần nào đó thấy người ta phanh phui ra cái chuyện người ta đổ bê tông mấy cái cọc chỉ đường bằng tre chứ hông phải bằng cốt thép như bản vẽ kỹ thuật. Thấy cũng hay ! Sao mà người ta có quá nhiều sáng kiến để ăn sắt như vậy.
Nhìn tượng đài Thánh Gióng mới khởi công, nhớ tượng đài chiến thắng Điện Biên Phủ saao mà thương các bậc anh hùng của đất nước quá ! Lợi dụng các bậc anh hùng của đất nước để mà ăn đồng.
Chỉ mong sao đất nước bớt những người ăn đồng, ăn sắt, ăn xi để cho đời sống của dân chúng được phát triển hơn, được công bằng hơn.
Nói gì thì nói, thấy thương thế hệ trẻ quá ! Mở mắt ra là thấy chuyện ăn sắt, ăn xi, ăn đồng ! Hình ảnh ăn đồn, ăn sắt, ăn xi sẽ làm hoen ố tuổi thơ trong sáng của những thế hệ tương lai.
Khó ngủ vì chuyện cơm áo gạo tiền lo cho sắp nhỏ lại thêm khó ngủ vì những chuyện bất công, những chuyện ăn đồng, ăn sắt, ăn xi …
Hai Tôm Cần Giờ
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5666
Chán cái ti-vi cũ kỹ nhà Hai Tôm. Mở một hồi lâu cho nóng máy thì màn hình mới hiện lên đầy đủ để xem. Giá như có ít tiền chạy lên Sài Thành ghé dzô siêu thị điện mái Nguyễn Kim hay Chợ Lớn ẵm cái ti-vi Sony hay LG dzìa cho sắp nhỏ coi thì hay biết mấy !
Phần tin tức hôm nay phát đoạn tin hoành tráng về vệc xây dựng tượng đài Thánh Gióng : Hơn 3.000 người đã có mặt đúng thời khắc trùng cửu Âm lịch : 9 giờ 9 phút ngày 9/9 năm Kỷ Sửu (tức ngày 26/10/2009), để dự lễ khởi đúc tượng đài Thánh Gióng. Tượng đài Thánh Gióng sau khi hoàn thành nặng khoảng 85 tấn, được đặt trên đỉnh núi cao nhất khu di tích - núi Đá Chồng, có đặt bia ghi nhận công tích của vị thánh của dân tộc này. Tổng chi phí dự án khoảng 50 tỷ đồng, trong đó có 25 tỷ đồng dùng cho việc đúc tượng đài Thánh Gióng.
Mấy đứa nhỏ vừa xem phần tin này liền xầm xì với nhau :
- Điệu này mấy chú mấy bác xây dựng lại có đồng để ăn ! Kỳ này có đồng ăn nữa ! Sướng wá ! Kỳ này tha hồ các bác, các chú có cơ hội chia nhau đồng để ăn !
Thấy mấy đứa nhỏ nói chuyện nghe hổng lọt lỗ tai chút nào, Hai Tôm bèn hỏi :
- Mấy đứa nói cái gì mà kỳ dzậy, tía nghe hổng lọt lỗ tai chút nào hết ! Hồi nhỏ đi học Hai Tôm còn nhớ gõ gàng đồng là kim loại để làm dây dẫn điện, để làm bình hương, để làm chiêng trống hay để làm tượng mà sao có chuyện ăn dzới uống ở đây ?
Mấy đứa nhỏ nhanh nhảu cãi luôn :
- Con hỏi tía chứ tía hổng nhớ cái dzụ đài chiến thắng Điện Biên Phủ hả ?
Chưa kịp hỏi thằng anh cả năm nay học lớp 8 lẹ mồm lẹ miệng :
- Chài ui ! tía hổng nhớ gì hết ! Cách đây chừng mới 2 tuần chứ mấy ! Tía có nhớ dzụ án gúc guột gần 100 tấn đồng của cái công trình đài chiến thắng Điện Biên Phủ hôn ? Chài ui ! Xây cái tượng đài chiến thắng tưởng niệm ấy mà người ta ăn gần 100 tấn đồng luôn đó. Ngày 12 tháng 10 dzừa gồi sao gần 30 tháng kể từ khi vụ tiêu cực bị phanh phui, Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối cao dzừa ga cáo chạng truy tố 8 bị can về các tội tham ô tài sản, đưa và nhận hối lộ, cố ý làm trái, lợi dụng chức vụ quyền hạn. Tía biết hôn ? Đặc biệt công trình đã sử dụng đồng phế liệu để đúc tượng. Theo giám định của Dziện khoa học hình sự Bộ Công an cho thấy, lượng đồng bị thiếu hụt so với dự toán gần 100 tấn, trị giá gần 2,7 tỷ đồng. Dzà dzì dzậy cái tượng đài vừa khánh thành chưa được nhiêu ngài xảy ga chiện nứt, lún, gỉ sét...
Tính bịt cái miệng nó lại nhưng nó nói tiếp :
- Chán tía wá à ! Tía lạc hậu wá ! Đồng ăn ngon hơn sắt đó tía ! Ngon hơn cả xi măng luôn ! Tía biết sao hôn ? Dzì đồng mắc hơn sắt dzà hơn xi măng đó ! Chiện ăn đồng ăn sắt này mấy đứa con cứ bàn tán wài luôn ! Lúc đầu tụi con đâu có biết đồng cứng ngắt sao ăn được nhưng cái dzụ ăn đồng dzậy mà ngon à nha ! Ăn đồng no cả tỷ bạc ai hông muốn ăn hả tía ? Hổng chỉ có đồng đâu nha tía, sắt, xi măng gồi đất, cát … cái gì ăn cũng được chứ bộ !
Trời ơi ! Nghe sắp nhỏ nói chuyện sao mà Hai Tôm đau lòng quá ! Mới bây lớn mà đầu óc tụi nhỏ đã bị ô nhiễm bởi cái chuyện ăn uống ngược đời rồi. Người ta thường ăn rau, ăn thịt, ăn cá, ăn trứng chứ đời nào lại ăn đồng, ăn sắt, ăn xi măng, đất, cát như dzậy.
Mấy đứa nhỏ nhà Hai Tôm nó lý luận cũng có lý đó chứ ! Tượng đài chiến thắng Điện Biên Phủ xây lên để dâng kính mấy anh hùng đã ngã xuống trên chiến trường Điện Biên Phủ mà Điện Biên Phủ mới có cách đây mấy chục năm mà còn ăn đồng được thì huống hồ gì là Thánh Gióng. Thánh Gióng đã đi dzào lịch sử cả mấy ngàn năm gồi thì chuyện ăn đồng của tượng Thánh Gióng cũng chẳng có gì là khó mấy !
Thấy tội nghiệp cho tuổi thơ sắp nhỏ quá ! Thời Hai Tôm làm gì nghe thấy cái chuyện ăn đồng, ăn sắt, ăn xi như bây giờ. Thật sự ra ngày xưa cũng có nhưng nó chỉ là những trường hợp ngoại lệ hay tối thiểu thôi chứ đâu có như bây giờ. Chuyện ăn sắt, ăn xi, ăn đồng nó xảy ra nhan nhãn khắp nơi.
Nhớ lại lần nào đó thấy người ta phanh phui ra cái chuyện người ta đổ bê tông mấy cái cọc chỉ đường bằng tre chứ hông phải bằng cốt thép như bản vẽ kỹ thuật. Thấy cũng hay ! Sao mà người ta có quá nhiều sáng kiến để ăn sắt như vậy.
Nhìn tượng đài Thánh Gióng mới khởi công, nhớ tượng đài chiến thắng Điện Biên Phủ saao mà thương các bậc anh hùng của đất nước quá ! Lợi dụng các bậc anh hùng của đất nước để mà ăn đồng.
Chỉ mong sao đất nước bớt những người ăn đồng, ăn sắt, ăn xi để cho đời sống của dân chúng được phát triển hơn, được công bằng hơn.
Nói gì thì nói, thấy thương thế hệ trẻ quá ! Mở mắt ra là thấy chuyện ăn sắt, ăn xi, ăn đồng ! Hình ảnh ăn đồn, ăn sắt, ăn xi sẽ làm hoen ố tuổi thơ trong sáng của những thế hệ tương lai.
Khó ngủ vì chuyện cơm áo gạo tiền lo cho sắp nhỏ lại thêm khó ngủ vì những chuyện bất công, những chuyện ăn đồng, ăn sắt, ăn xi …
Hai Tôm Cần Giờ
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5666
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)