'Chết cháy' vì sàn vàng đột ngột tăng giá
Cập nhật lúc 09:31, Thứ Bảy, 28/11/2009 (GMT+7)
,
- 25/11 vừa qua là một ngày oan khốc của các nhà đầu tư vàng, hàng loạt tài khoản đã bị cháy, bị thanh lý, do các sàn vàng tự ý tăng tỷ giá liên ngân hàng của đồng đôla và nội tệ lên trước thời hạn cho phép!
Bà H.C, đang đánh vàng trên một sàn tại TP.HCM, vô cùng đau đớn khi chỉ trong tích tắc, toàn bộ những gì bà cố gắng giữ gìn để bảo vệ hơn tỷ đồng đã tan thành mây khói, khi giá vàng trên sàn bất ngờ tăng lên trên 1-2 triệu đồng/lượng. .
Chết oan!
Bà H.C đã bán khống 200 lượng vàng từ khi giá vàng thế giới 983 USD/ounce, giá vàng trong nước quy đổi tương đương 21 triệu/lượng. Sau đó giá vàng liên tục tăng, bà đã tiếp tục nộp thêm tiền để giữ tài khoản, hy vọng có ngày vàng đảo chiều đi xuống sẽ thoát ra. Đến khi giá vàng lên đến 25 triệu/lượng, bà đã nộp vào tổng cộng hơn 1 tỷ đồng. Với số tiền có trong tài khoản, bà vẫn yên tâm với sức chịu đựng giá 26 triệu đồng/lượng.
“Thật là đau đớn. Nào ngờ sàn vàng giở thủ đoạn trò gian lận, tranh thủ lúc nhá nhem để tăng giá giết nhà đầu tư”, bà H.C cay đắng.
Bà H.C cho biết, bạn của bà, còn cay đắng hơn khi số tiền 700 triệu tiêu tan, mà còn bị sàn vàng nhắn tin báo rằng còn nợ sàn 200 ngàn!
Nhà đầu tư rối loạn vì sàn vàng đột ngột tăng giá, cắt dịch vụ. Ảnh: Ca Hảo
Một nhà đầu tư khác, Trịnh Quốc Dũng, ở tại số nhà 42 phố Nguyễn Khắc Hiếu, Hà Nội, cho biết ông cũng bị chết bất đắc kỳ tử, mất gần 100 triệu đồng do sự thay đổi giá trên sàn vàng Sacombank. Sáng ngày 25/11, tài khoản của ông có 230 triệu. Ông đặt bán 110 lượng với giá bình quân 25,4 triệu/lượng, lúc đó giá vàng thế giới 1.177 USD/ounce. Nhưng chỉ 15 phút sau, giá vàng thế giới không thay đổi, nhưng tài khoản của ông bất ngờ giảm từ 230 triệu xuống còn 127 triệu.
Ông Dũng cho biết đã khiếu nại lên chi nhánh sàn vàng Sacombank nơi ông giao dịch, nhưng người ở đây nói là “do nhà đầu tư tự đẩy giá lên”. Tuy nhiên, theo ông Dũng, sự biến động giá vàng ngày 25/11 là do các sàn vàng đã tự áy áp dụng trước thời hạn quy định mới về tỷ giá liên ngân hàng đồng đôla và tiền Việt Nam là 18.500 đồng, nên giá vàng đã vụt lên. Theo đó, lẽ ra ngày 26/11 mới được áp dụng tỷ giá USD/VND là 18.500 đồng, nhưng các sàn vàng đã tự ý áp dụng trước để giành lợi thế, đẩy phần thua thiệt về phía nhà đầu tư.
Ông Trần Long, một nhà đầu tư trên sàn Eximbank, cho biết ngày 25/11 vừa rồi bạn bè ông nhiều người đã bị cháy tài khoản một cách oan khốc. “Họ bất ngờ tăng giá để quét lỗ. Ai còn tiền nhiều thì lệnh bị dính lỗ, ai còn tiền ít thì cháy luôn”, ông Long nói.
Trắng trợn
“Khi sàn Vàng Thế Giới cắt giao dịch báo giá, tôi run sợ đến bấn loạn vì thấy giá có nguy cơ tăng cao mà mình không làm gì được để cứu tài khoản”, một nhà đầu tư, bà Th, chưa kịp hoàn hồn sau cú cắt sàn Vàng Thế Giới dịch vụ, làm gián đoạn giao dịch.
Có thể nói, buổi chiều 25/11 là ngày bội thu của các sàn vàng. Một mặt lệnh bán của khách hàng bị dính lỗ, một mặt tài khoản bị thanh lý, mặt khác sàn vàng lại nâng giá lên và bán với giá cao.
Giá vàng chênh lệch cao nhất có thể kể đến ACB, Eximbank, chênh lệch trên 1 triệu/lượng so với giá quy đổi từ giá thế giới. Trong đó Eximbank có lúc cáo điểm đã đẩy lên mức trên 28 triệu đồng/lượng. Kế đến các sàn khác cũng nâng lên giá xấp xỉ 1 triệu đồng.
Thông thường, trong bối cảnh bình thường, khi tài khoản của khách hàng bị giảm xuống còn dưới 4% là sàn đã nhắn tin, gọi điện thoại nhắc khách hàng mang tiền lên nộp bổ sung. Nhưng theo ông Long, lần này rất nhiều sàn vàng không hề nhắn tin báo tài khoản bị đe dọa mà tự thanh lý luôn, khi khách hàng không kịp trở tay.
“Tôi đã chuẩn bị cho việc giá vàng thế giới đến 1.200 USD sẽ điều chỉnh giảm và lúc đó sẽ đánh bình quân giá cứu tài khoản ra. Nào ngờ giá vàng thế giứoi không lên mà mình vẫn bị chết một cách oan uổng”, bà H, một nhà đầu tư, đau đớn. Bà H. bị cháy tài khoản 500 triệu đồng.
Đau đớn nhất là nhiều nhà đầu tư, sau khi thấy giá tăng lên, để cứu tài khoản, đã phải mua với bất cứ giá nào. Tuy nhiên chỉ một lát sau đó, các sàn lại điều chỉnh giá xuống, khiến những người vừa mua giá cao lại tiếp tục bị lỗ nặng, chỉ trong một giờ đồng hồ đã mất thêm 1-2 triệu đồng một lượng!
Trao đổi với VietNamNet, một chuyên gia về kinh tế cho rằng, các sàn vàng trong nước đang bị thả nổi và đang tự tung tự tác. Ông nghi ngờ tất cả những gì được gọi là “trục trặc”, là lý do bất khả kháng mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra trên sàn vàng.
“Sàn vàng đã ngày càng trắng trợn hơn, không biết sợ điều gì”, vị chuyên gia này nói. “Mà cụ thể là họ đã tự áp dụng tỷ giá trước thời hạn, tự đưa giá lên tự hạ giá xuống, đã thẳng tay cắt dịch vụ mà họ đã hợp đồng cung cấp cho khách hàng, chứ không thèm nói là trục trặc kỹ thuật, là lý do bất khả kháng như trước đây nữa”.
Đặng Vỹ
http://www.vietnamnet.vn/kinhte/200911/Chet-chay-vi-san-vang-dot-ngot-tang-gia-881278/
Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009
Đại Vệ Chí Dị:Đi Tìm Bí Quyết đoạt ngôi báu.
Đại Vệ Chí Dị:
Đi Tìm Bí Quyết đoạt ngôi báu.
Phủ tể tướng mùa thu năm Kỷ Sửu.
Lời dẫn: - Lệ thường cứ 5 năm 1 lần, triều đình nhà Vệ lại kết thúc nhiệm kỳ của các quan và ngôi minh chủ. Sau đó sẽ sắp xếp lại các vị trí quan trọng trong triều đình. Tùy từng cá nhân và thời khắc, có thể ngôi vị vẫn như thế hoặc thay đổi chút ít. Năm nay các đại thần nước Vệ vào cuộc đua tranh khốc liệt để dành ngôi cao nhất, bởi Vệ vương Cường tuổi đã cao, sức yếu không còn sức để thiết triều nữa.
Kẻ trên cao nhất phải cống hiến hết sức mình cho đất nước, trách nhiệm ấy thật khó khăn. Bởi vậy những người có đức thường tự xét mình không đủ, thường không chăm chú vào việc tiến thân. Nhưng nếu tính đến ngôi vị quyền cao trọng vọng nhất thiên hạ, bổng lộc ngút ngàn, thì không thiếu gì kẻ phải toan tính mọi điều để đạt được. Ấy cũng là lẽ đương nhiên của con người. Cuộc đua tranh ngôi vị nước Vệ âm thầm và khốc liệt giữa những kẻ đầy tham vọng vương quyền ngày một khốc liệt. Mỗi người một mưu kế khác nhau, kế nào cũng tuyệt diệu cả.
Đi Tìm Bí Quyết đoạt ngôi báu.
Phủ tể tướng mùa thu năm Kỷ Sửu.
Nước Vệ lâm vào cảnh khó khăn, nhiên liệu khan hiếm, cả mỏ than mênh mông ở miền biển giáp với Tề đồ sộ như vậy, tưởng ngàn đời không hết. Thế mà trải qua hàng trăm triều đại còn đấy, đến triều nhà Sản có mấy mươi năm đã sạch bách không còn lấy một hòn.
Các loại nhiên liệu chất đốt khác ngày càng tăng cao vọt. Đời sống và sản xuất của nhân dân ngày càng khó khăn. Giá cả các mặt hàng khác cũng theo nhiên liệu mà lên cao ngất, dân chúng khổ cực vô cùng.
Tể tướng Bạo trước cảnh thế sự như vậy nhận định.
- Nếu ta có kế sách gì làm cho nhiên liệu không đắt đỏ thì ta có uy tín tuyệt đối để xưng vương.
Mưu sĩ bàn.
- Theo ý bề tôi, ngài cứ theo cách cũ. Có gì đào được cứ đào.
Bạo hỏi.
- Còn gì mà chưa đào nhỉ ?
Mưu thần.
- Còn cái bể than ở dưới đồng bằng sông Huyết.
Bạo e dè.
- Chỉ e bọn kẻ sĩ, hủ nho lại phản đối làm náo động dân tình như hồi đào quặng ở cao nguyên.
Mưu sĩ .
- Vậy thì nên trừ bọn đó trước đi đã. Giờ ban lệnh để đi đến đồng thuận thì mọi ý kiến đóng góp dù đồng ý hay không đồng ý đều phải tập trung thông qua nơi có trách nhiệm của triều đình. Đứa nào mà góp ý bên ngoài là trái lệnh, là cố ý phá hoại, là xuyên tạc sẽ bị xử lý. Đứa nào còn lại góp ý với ta, ta giải thích thế nào chúng cũng phải nghe. Khi đã phải đến góp ý với ta có nghĩa là chúng cũng bị tước hết mọi ngón nghề rồi.
Bạo nghe mưu sĩ nói, ngửa mặt nhìn trời khen.
- Người ta nói con chim hồng bay cao được, bởi có đôi cánh chắc khoẻ. Ta được như ngày nay là nhờ có các bầy tôi như ngươi vậy.
Bạo quay sang thét gia nô bày tiệc, chủ tớ tiệc tùng vui vẻ. Lúc rượu ngà ngà, bỗng Bạo chợt nhớ ra điều gì bèn đứng dậy tuốt gươm đập xuống bàn mà nói.
- Các ngươi, nói về nhiên liệu thì phải khai thác.Nhưng cũng phải có cách dùng sao cho hiệu quả. Ngày xưa hàn vi, tiên đế lúc bôn ba trên giang hồ, ở xứ người giá lạnh. Tiên đế có luyện được phép ‘’ Tích Nhiệt Công’’ , sau này lên ngôi không mấy ai để ý mà học phép ấy. Đến khi tiên đế băng hà, phép ấy cũng mất theo. Nay giá như ta có cách gì tìm được bí kíp đã thất truyền đó, có phải là hay vô cùng sao.?
Mưu sĩ tâu.
- Thưa ngài, tiên đế vốn là rồng tiên ngự thế, phép thuật tinh vi huyền diệu vô cùng. Tích Nhiệt Công là phép phải thâu tóm được linh khí đất trời, dù chỉ cho vào lửa 1 canh giờ mà giữ được nhiệt cả đêm. Sau này nhiều dược sư, phù thuỷ đã thử luyện theo phép đó mà không thành. Thành công bất quá cũng chỉ mang ra lò lửa, bọc giấy dó, cắp nách đi mươi bước đã hết nhiệt. Phép này hàng nghìn năm trước chưa ai dùng, năm mươi năm sau cũng chưa ai làm được. Có lẽ phải mang chân mệnh như tiên đế mới thi triển được. Bởi vậy lúc lên ngôi đến khi băng hà, Người đã không nhắc gì đến phép ấy và cũng không truyền lại cho ai cả.
Mưu sĩ khác nói.
- Ngoài dân gian người ta đã làm đủ loại thiết bị tiết kiệm năng lượng, nào thiết bị tiết kiệm nhiệt lượng, khí lượng, dầu lượng đều không đi đến đâu.
Bạo than.
- Giá như có phép đó, có phải chúng ta không phải đào bể than sông Huyết không ?
Mưu sĩ xúm lại an ủi Bạo, có kẻ nói rằng.
- Ngày xưa lúc bần hàn, thần linh xúi khiến, tâm cơ bất ngờ lĩnh hội mà tiên đế biết phép đó. Sau này lên ngôi, há chả phải người đã dạy ‘’ non sông ta rừng vàng, biển bạc, đất đai phì nhiêu màu mỡ, tài nguyên vô tận…’’ như vậy, chúng ta cứ đào hết để dùng, khi nào hết biết đâu ‘’ Tích Nhiệt Công’’ lại xuất hiện trên giang hồ.
Bạo nghe xong, nở mày , nở mặt hết ưu tư, đứng dậy thét.
- Nào nâng cốc, tiên đế anh linh, biết đâu đào hết núi non , đồng bằng dùng hết. Người mới cho ‘’ Tích Nhiệt Công’’ hiện ra .
Các mưu sĩ nâng cốc hỉ hả hô theo.
- Tiên đế anh linh, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết, đào hết đào hết phải đào hết.
http://nguoibuongio.multiply.com/journal/item/376
Đi Tìm Bí Quyết đoạt ngôi báu.
Phủ tể tướng mùa thu năm Kỷ Sửu.
Lời dẫn: - Lệ thường cứ 5 năm 1 lần, triều đình nhà Vệ lại kết thúc nhiệm kỳ của các quan và ngôi minh chủ. Sau đó sẽ sắp xếp lại các vị trí quan trọng trong triều đình. Tùy từng cá nhân và thời khắc, có thể ngôi vị vẫn như thế hoặc thay đổi chút ít. Năm nay các đại thần nước Vệ vào cuộc đua tranh khốc liệt để dành ngôi cao nhất, bởi Vệ vương Cường tuổi đã cao, sức yếu không còn sức để thiết triều nữa.
Kẻ trên cao nhất phải cống hiến hết sức mình cho đất nước, trách nhiệm ấy thật khó khăn. Bởi vậy những người có đức thường tự xét mình không đủ, thường không chăm chú vào việc tiến thân. Nhưng nếu tính đến ngôi vị quyền cao trọng vọng nhất thiên hạ, bổng lộc ngút ngàn, thì không thiếu gì kẻ phải toan tính mọi điều để đạt được. Ấy cũng là lẽ đương nhiên của con người. Cuộc đua tranh ngôi vị nước Vệ âm thầm và khốc liệt giữa những kẻ đầy tham vọng vương quyền ngày một khốc liệt. Mỗi người một mưu kế khác nhau, kế nào cũng tuyệt diệu cả.
Đi Tìm Bí Quyết đoạt ngôi báu.
Phủ tể tướng mùa thu năm Kỷ Sửu.
Nước Vệ lâm vào cảnh khó khăn, nhiên liệu khan hiếm, cả mỏ than mênh mông ở miền biển giáp với Tề đồ sộ như vậy, tưởng ngàn đời không hết. Thế mà trải qua hàng trăm triều đại còn đấy, đến triều nhà Sản có mấy mươi năm đã sạch bách không còn lấy một hòn.
Các loại nhiên liệu chất đốt khác ngày càng tăng cao vọt. Đời sống và sản xuất của nhân dân ngày càng khó khăn. Giá cả các mặt hàng khác cũng theo nhiên liệu mà lên cao ngất, dân chúng khổ cực vô cùng.
Tể tướng Bạo trước cảnh thế sự như vậy nhận định.
- Nếu ta có kế sách gì làm cho nhiên liệu không đắt đỏ thì ta có uy tín tuyệt đối để xưng vương.
Mưu sĩ bàn.
- Theo ý bề tôi, ngài cứ theo cách cũ. Có gì đào được cứ đào.
Bạo hỏi.
- Còn gì mà chưa đào nhỉ ?
Mưu thần.
- Còn cái bể than ở dưới đồng bằng sông Huyết.
Bạo e dè.
- Chỉ e bọn kẻ sĩ, hủ nho lại phản đối làm náo động dân tình như hồi đào quặng ở cao nguyên.
Mưu sĩ .
- Vậy thì nên trừ bọn đó trước đi đã. Giờ ban lệnh để đi đến đồng thuận thì mọi ý kiến đóng góp dù đồng ý hay không đồng ý đều phải tập trung thông qua nơi có trách nhiệm của triều đình. Đứa nào mà góp ý bên ngoài là trái lệnh, là cố ý phá hoại, là xuyên tạc sẽ bị xử lý. Đứa nào còn lại góp ý với ta, ta giải thích thế nào chúng cũng phải nghe. Khi đã phải đến góp ý với ta có nghĩa là chúng cũng bị tước hết mọi ngón nghề rồi.
Bạo nghe mưu sĩ nói, ngửa mặt nhìn trời khen.
- Người ta nói con chim hồng bay cao được, bởi có đôi cánh chắc khoẻ. Ta được như ngày nay là nhờ có các bầy tôi như ngươi vậy.
Bạo quay sang thét gia nô bày tiệc, chủ tớ tiệc tùng vui vẻ. Lúc rượu ngà ngà, bỗng Bạo chợt nhớ ra điều gì bèn đứng dậy tuốt gươm đập xuống bàn mà nói.
- Các ngươi, nói về nhiên liệu thì phải khai thác.Nhưng cũng phải có cách dùng sao cho hiệu quả. Ngày xưa hàn vi, tiên đế lúc bôn ba trên giang hồ, ở xứ người giá lạnh. Tiên đế có luyện được phép ‘’ Tích Nhiệt Công’’ , sau này lên ngôi không mấy ai để ý mà học phép ấy. Đến khi tiên đế băng hà, phép ấy cũng mất theo. Nay giá như ta có cách gì tìm được bí kíp đã thất truyền đó, có phải là hay vô cùng sao.?
Mưu sĩ tâu.
- Thưa ngài, tiên đế vốn là rồng tiên ngự thế, phép thuật tinh vi huyền diệu vô cùng. Tích Nhiệt Công là phép phải thâu tóm được linh khí đất trời, dù chỉ cho vào lửa 1 canh giờ mà giữ được nhiệt cả đêm. Sau này nhiều dược sư, phù thuỷ đã thử luyện theo phép đó mà không thành. Thành công bất quá cũng chỉ mang ra lò lửa, bọc giấy dó, cắp nách đi mươi bước đã hết nhiệt. Phép này hàng nghìn năm trước chưa ai dùng, năm mươi năm sau cũng chưa ai làm được. Có lẽ phải mang chân mệnh như tiên đế mới thi triển được. Bởi vậy lúc lên ngôi đến khi băng hà, Người đã không nhắc gì đến phép ấy và cũng không truyền lại cho ai cả.
Mưu sĩ khác nói.
- Ngoài dân gian người ta đã làm đủ loại thiết bị tiết kiệm năng lượng, nào thiết bị tiết kiệm nhiệt lượng, khí lượng, dầu lượng đều không đi đến đâu.
Bạo than.
- Giá như có phép đó, có phải chúng ta không phải đào bể than sông Huyết không ?
Mưu sĩ xúm lại an ủi Bạo, có kẻ nói rằng.
- Ngày xưa lúc bần hàn, thần linh xúi khiến, tâm cơ bất ngờ lĩnh hội mà tiên đế biết phép đó. Sau này lên ngôi, há chả phải người đã dạy ‘’ non sông ta rừng vàng, biển bạc, đất đai phì nhiêu màu mỡ, tài nguyên vô tận…’’ như vậy, chúng ta cứ đào hết để dùng, khi nào hết biết đâu ‘’ Tích Nhiệt Công’’ lại xuất hiện trên giang hồ.
Bạo nghe xong, nở mày , nở mặt hết ưu tư, đứng dậy thét.
- Nào nâng cốc, tiên đế anh linh, biết đâu đào hết núi non , đồng bằng dùng hết. Người mới cho ‘’ Tích Nhiệt Công’’ hiện ra .
Các mưu sĩ nâng cốc hỉ hả hô theo.
- Tiên đế anh linh, đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết, đào hết đào hết phải đào hết.
http://nguoibuongio.multiply.com/journal/item/376
5 NGƯỜI YÊU NƯỚC BỊ BẮT VÌ KHẨU HIỆU HOÀNG SA - TRƯỜNG SA LÀ CỦA VN
5 NGƯỜI YÊU NƯỚC BỊ BẮT VÌ KHẨU HIỆU HOÀNG SA - TRƯỜNG SA LÀ CỦA VN
Sáng ngày 27/11/2009 hàng chục an ninh các cấp từ Bộ, Thành phố, Quận Hai Bà Trưng và công an phường Bách khoa đã ập đến khu vực phố Tạ Quang Bửu, đối diện hiệu sách Minh Châu để bắt giữ 5 người buôn bán quán nước chè chén tại đây.
Lý do của vụ bắt bờ này là vì từ ngày 9/11 cả 2 quán bán chè chén này đã chăng khẩu hiệu “Hoàng sa, Trường sa là của Việt Nam” tại đây và không chịu dỡ bỏ. An ninh đã thu tại đây 2 khẩu hiệu được cuộn lại , treo trên tường và để khi mưa nắng thì chăng ra. (xem ảnh)
Những người bị bắt gồm ông Võ Đức Toàn- 40 tuổi, bà Trương Thị Lan – 33 tuổi, Bà Nguyễn Thị Thêm – 65 tuổi, ông Trương văn Phòng- 30 tuổi, ông Trương văn Thành- 32 tuổi. Toàn bộ số người dân trên bị bắt giữ tại công an phường Bách khoa đến 24h đêm ngày 27/11 mới được thả ra về nhà và sẽ phải liên tục bị triệu tập , an ninh đe doạ sẽ bắt đi tù nhiều năm. Phó đồn công an Bách khoa tên là Vân đe doạ, thề độc sẽ bắt đi tù cho bằng được, nếu không bắt được thì chính y sẽ mút d... cho con trai những người bị bắt. Toàn bộ tài sản của hai quán bán nước bị tịch thu hết bao gồm bàn ghế, chén bát, xe đẩy, hàng hoá...trị giá gần 5 triệu đồng.
Ông Trương Văn Phòng bị an ninh đánh đập dã man khi đem tấm bạt có khẩu hiệu về công an phường. Bà Nguyễn Thị Thêm bị an ninh ập đến nơi thuê trọ tại phường Phương Mai khám nhà và bắt chủ nhà trọ đuổi ngay bà Thêm ra khỏi nhà, hiện bà Thêm không nơi ở phải đi nhờ bà con mỗi người một tối. Gia đình ông Võ Đức Toàn bị hàng chục an ninh xông vào lục soát và lấy đi nhiều hiện vật. Ông Võ Đức Toàn tự nhận một mình là người đã cắt giấy, sơn phun...làm ra 2 tấm khẩu hiệu nêu trên , có chữ “ Hoàng sa, Trường sa là của Việt nam”. Ông Toàn, bà Lan có 2 con còn nhỏ , cháu gái 6 tuổi, cháu trai 3 tuổi, hiện gia đình ông bị đuổi không cho bán chè chén, không có việc làm lại bị tịch thu hết tài sản, cuộc sông rất khó khăn và có nguy cơ đi tù dài hạn chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước.
Chúng tôi cực lực lên án hành vi của an ninh cộng sản đối với nhứng người yêu nước trên và khẩn thiết yêu cầu các cơ quan truyền thông, các cá nhân trong và ngoài nước lên án sự đàn áp dã man này cũng như giúp đỡ những người dân yêu nước qua cơn hoạn nạn dưới chế độ độc tài cộng sản. Liên hệ ông Võ Đức Toàn +84956791436. Email :
nguyendinhthang2009@gmail.com .
Hà nội , 28/11/2009.
Nhóm PV DCNQ.
*****
Biểu Ngữ Hoàng Sa – Trường Sa Lại Xuất Hiện Tại Hà Nội
Tiếp Nối Việc Làm Của 9 Nhà Yêu Nước,Biểu Ngữ Hoàng Sa – Trường Sa Lại Xuất Hiện Tại Hà Nội
Radio Chân Trời MớiNgày 9/11/2009
Vào sáng ngày 9/11/2009, chúng tôi ghi nhận có ít nhất là 3 tấm bạt mang hàng chữ HOÀNG SA, TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM được giăng tại khu vực đường Tạ Quang Bửu, Hà Nội.
Đây là con đường đông người qua lại gần khu giảng đường trường Đại Học Bách Khoa, ký túc xá, Đại Học ARENA, đại học quốc tế, đại học công nghệ thông tin, đại học mở… Đây cũng là tuyến xe buýt chính đưa đón sinh viên hàng ngày đến Đại Học Kinh Tế Quốc Dân và Đại Học Xây Dựng.
Hiện chúng tôi chưa xác minh được đây là lời khẳng định của những người dân nghèo đang sinh sống dọc theo con đường này hay của các sinh viên trong khu vực, hay cả hai. Tuy nhiên, các hàng chữ đều được sơn cùng màu, cùng kiểu, và ngay ngắn trên các tấm bạt che mưa nắng của các quán vỉa hè.
Một nhà dân chủ tại Hà Nội nhận định: “Khi nhân dân không được phép có báo, đài trong tay, trong khi những kẻ kiểm soát truyền thông lại chỉ mong làm vừa lòng Trung Quốc, thì người dân sẽ phải có những cách khác để cảnh báo và nhắc nhở nhau về bổn phận bảo vệ đất nước. Tám chữ HOÀNG SA, TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM cần được viết, vẽ, sơn, in dưới mọi hình thức trên cả nước để che lấp 16 chữ vàng ô nhục mà các lãnh đạo CSVN đang thờ lậy.“
Một thân nhân của 9 nhà yêu nước vừa bị kết án vào đầu tháng 10 tại Hải Phòng bày tỏ niềm vui mừng được thấy sự đồng tình của nhân dân. Theo bà đây là hành động tiếp nối việc treo 2 biểu ngữ của các ông vào năm 2008. Bà nói thêm: “Nếu vì quá sợ Trung Quốc mà họ cố gắng tẩy xóa các hàng chữ này, thì các quan chức Đảng và Nhà Nước chỉ càng tự vẽ lên mặt mình 2 chữ ‘bán nước’ mà thôi.”
Radio Chân Trời MớiĐược phát đến mọi miền đất nước mỗi ngàytừ 20:30 đến 21:00 trên tần số AM 1503KHzVà được đăng tải trên mạng tại:http://radiochantroimoi.com/ hoặchttp://radiochantroimoi.wordpress.com/
http://tarazx.multiply.com/journal/item/120/120
Sáng ngày 27/11/2009 hàng chục an ninh các cấp từ Bộ, Thành phố, Quận Hai Bà Trưng và công an phường Bách khoa đã ập đến khu vực phố Tạ Quang Bửu, đối diện hiệu sách Minh Châu để bắt giữ 5 người buôn bán quán nước chè chén tại đây.
Lý do của vụ bắt bờ này là vì từ ngày 9/11 cả 2 quán bán chè chén này đã chăng khẩu hiệu “Hoàng sa, Trường sa là của Việt Nam” tại đây và không chịu dỡ bỏ. An ninh đã thu tại đây 2 khẩu hiệu được cuộn lại , treo trên tường và để khi mưa nắng thì chăng ra. (xem ảnh)
Những người bị bắt gồm ông Võ Đức Toàn- 40 tuổi, bà Trương Thị Lan – 33 tuổi, Bà Nguyễn Thị Thêm – 65 tuổi, ông Trương văn Phòng- 30 tuổi, ông Trương văn Thành- 32 tuổi. Toàn bộ số người dân trên bị bắt giữ tại công an phường Bách khoa đến 24h đêm ngày 27/11 mới được thả ra về nhà và sẽ phải liên tục bị triệu tập , an ninh đe doạ sẽ bắt đi tù nhiều năm. Phó đồn công an Bách khoa tên là Vân đe doạ, thề độc sẽ bắt đi tù cho bằng được, nếu không bắt được thì chính y sẽ mút d... cho con trai những người bị bắt. Toàn bộ tài sản của hai quán bán nước bị tịch thu hết bao gồm bàn ghế, chén bát, xe đẩy, hàng hoá...trị giá gần 5 triệu đồng.
Ông Trương Văn Phòng bị an ninh đánh đập dã man khi đem tấm bạt có khẩu hiệu về công an phường. Bà Nguyễn Thị Thêm bị an ninh ập đến nơi thuê trọ tại phường Phương Mai khám nhà và bắt chủ nhà trọ đuổi ngay bà Thêm ra khỏi nhà, hiện bà Thêm không nơi ở phải đi nhờ bà con mỗi người một tối. Gia đình ông Võ Đức Toàn bị hàng chục an ninh xông vào lục soát và lấy đi nhiều hiện vật. Ông Võ Đức Toàn tự nhận một mình là người đã cắt giấy, sơn phun...làm ra 2 tấm khẩu hiệu nêu trên , có chữ “ Hoàng sa, Trường sa là của Việt nam”. Ông Toàn, bà Lan có 2 con còn nhỏ , cháu gái 6 tuổi, cháu trai 3 tuổi, hiện gia đình ông bị đuổi không cho bán chè chén, không có việc làm lại bị tịch thu hết tài sản, cuộc sông rất khó khăn và có nguy cơ đi tù dài hạn chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước.
Chúng tôi cực lực lên án hành vi của an ninh cộng sản đối với nhứng người yêu nước trên và khẩn thiết yêu cầu các cơ quan truyền thông, các cá nhân trong và ngoài nước lên án sự đàn áp dã man này cũng như giúp đỡ những người dân yêu nước qua cơn hoạn nạn dưới chế độ độc tài cộng sản. Liên hệ ông Võ Đức Toàn +84956791436. Email :
nguyendinhthang2009@gmail.com .
Hà nội , 28/11/2009.
Nhóm PV DCNQ.
*****
Biểu Ngữ Hoàng Sa – Trường Sa Lại Xuất Hiện Tại Hà Nội
Tiếp Nối Việc Làm Của 9 Nhà Yêu Nước,Biểu Ngữ Hoàng Sa – Trường Sa Lại Xuất Hiện Tại Hà Nội
Radio Chân Trời MớiNgày 9/11/2009
Vào sáng ngày 9/11/2009, chúng tôi ghi nhận có ít nhất là 3 tấm bạt mang hàng chữ HOÀNG SA, TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM được giăng tại khu vực đường Tạ Quang Bửu, Hà Nội.
Đây là con đường đông người qua lại gần khu giảng đường trường Đại Học Bách Khoa, ký túc xá, Đại Học ARENA, đại học quốc tế, đại học công nghệ thông tin, đại học mở… Đây cũng là tuyến xe buýt chính đưa đón sinh viên hàng ngày đến Đại Học Kinh Tế Quốc Dân và Đại Học Xây Dựng.
Hiện chúng tôi chưa xác minh được đây là lời khẳng định của những người dân nghèo đang sinh sống dọc theo con đường này hay của các sinh viên trong khu vực, hay cả hai. Tuy nhiên, các hàng chữ đều được sơn cùng màu, cùng kiểu, và ngay ngắn trên các tấm bạt che mưa nắng của các quán vỉa hè.
Một nhà dân chủ tại Hà Nội nhận định: “Khi nhân dân không được phép có báo, đài trong tay, trong khi những kẻ kiểm soát truyền thông lại chỉ mong làm vừa lòng Trung Quốc, thì người dân sẽ phải có những cách khác để cảnh báo và nhắc nhở nhau về bổn phận bảo vệ đất nước. Tám chữ HOÀNG SA, TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM cần được viết, vẽ, sơn, in dưới mọi hình thức trên cả nước để che lấp 16 chữ vàng ô nhục mà các lãnh đạo CSVN đang thờ lậy.“
Một thân nhân của 9 nhà yêu nước vừa bị kết án vào đầu tháng 10 tại Hải Phòng bày tỏ niềm vui mừng được thấy sự đồng tình của nhân dân. Theo bà đây là hành động tiếp nối việc treo 2 biểu ngữ của các ông vào năm 2008. Bà nói thêm: “Nếu vì quá sợ Trung Quốc mà họ cố gắng tẩy xóa các hàng chữ này, thì các quan chức Đảng và Nhà Nước chỉ càng tự vẽ lên mặt mình 2 chữ ‘bán nước’ mà thôi.”
Radio Chân Trời MớiĐược phát đến mọi miền đất nước mỗi ngàytừ 20:30 đến 21:00 trên tần số AM 1503KHzVà được đăng tải trên mạng tại:http://radiochantroimoi.com/ hoặchttp://radiochantroimoi.wordpress.com/
http://tarazx.multiply.com/journal/item/120/120
Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009
Những Bức Tường chưa đổ

Hàng rào ngăn cách Israel và Bờ Tây là biểu tượng của sự chia rẽ
20 năm sau ngày Tường Berlin bị kéo đổ, thế giới vẫn còn đầy những ngăn cách chia rẽ quốc gia, cộng đồng và gia đình từ Brazil, Uzbekistan, Bờ Tây sang tới Mexico.
Nguyên nhân có thể khác nhau – để ngăn ngừa bạo động, nhập cư lậu hay thậm chí là bệnh lở mồm long móng – nhưng kết quả thì giống nhau: chia rẽ và đe dọa.
Cùng thời điểm khi nhiều người trên trái đất ăn mừng 20 năm ngày bức tường biểu tượng nổi tiếng nhất sụp đổ tại Berlin hôm 9/11/1989, BBC nhìn lại 14 bức tường vẫn còn đứng vững.
ISRAEL
Bức tường ngăn cách Israel và Bờ Tây thực ra là sự trộn lẫn của nhiều hàng rào, dây thép gai, mương hào, phiến đá cao tới 8 mét. Một số phần lại có cả thiết bị cảm ứng và “vùng đệm” rộng tới 60 mét.
Chính phủ Israel chấp thuận cho xây bức tường năm 2002. Theo số liệu của Liên Hiệp Quốc tháng Bảy 2009, ranh giới nay đã hoàn thành 58.3% so với kế hoạch.
85% phần tường được xây trên vùng đất của người Palestine bị chiếm đóng. Chỉ có 15% là tuân theo “đường xanh”, tức là biên giới được quốc tế công nhận. Năm 2004, Tòa án Công lý Quốc tế ở Hague tuyên bố bức tường là bất hợp pháp.
Israel nói bức tường này là “hàng rào an ninh” bảo vệ công dân của họ trước các vụ tấn công của người Palestine. Người Palestine thì xem nó là “tường Apartheid”, đe dọa quyền con người và tin rằng mục đích thật của nó là mở rộng lãnh thổ của Israel.
BẮC IRELAND
Cái gọi là “đường hòa bình” Bắc Ireland bắt đầu từ 40 năm trước ở Belfast, ban đầu chỉ là biện pháp tạm thời nhưng rồi tiếp tục phát triển.
Đó là một loạt hàng rào ngăn cách cộng đồng Thiên Chúa giáo và Tin Lành, có cái dài vài trăm mét, có nơi dài tới năm cây số.
Bức tường đầu tiên được dựng lên năm 1969 sau khi xảy ra bạo loạn tại tây Belfast.
Phần tường mới nhất được dựng hồi năm 2008, trên phần đất một trường tiểu học Bắc Belfast, sau khi căng thẳng gia tăng giữa hai cộng đồng.
ẢRẬP SAUDI
Để bảo vệ nền kinh tế mạnh nhất của Vịnh Ba Tư, biên giới dài 9000 cây số của vương quốc này đang được củng cố bằng hàng rào an ninh.

Dự án kỹ thuật cao này sẽ lắp đặt hàng rào thực tại một số vùng, nhưng ở những nơi ít dân cư, họ sẽ lắp hàng rào ảo gồm thiết bị theo dõi vệ tinh, camera, radar và cả máy bay do thám để phát hiện kẻ xâm nhập.
TÂY BAN NHA
Cuối thế kỷ 20, Tây Ban Nha quyết định xây hai hàng rào ở Ceuta (8.2 cây số) và Melilla (12 cây số) để ngăn làn sóng nhập cư lậu từ Phi châu.
Hai thành phố tự trị này tọa lạc ở eo biển Gibraltar, là lối đi dễ nhất từ châu Phi vào châu Âu.
Hàng rào tại đây đã được hiện đại hóa. Chiều dài mỗi bờ tường được kéo lên sáu mét. Một mê cung dây cáp và gai nhọn đợi chờ những ai trèo qua được đỉnh hàng rào đầu tiên.
PAKISTAN - IRAN
Năm 2007, Iran bắt đầu xây một bức tường, mà hiện vẫn đang xây dở, ở biên giới với Pakistan tại khu vực Baluchistan.
Nhà chức trách nói mục đích là ngăn các hoạt động phi pháp như hàng lậu, vận chuyển ma túy và nhập cư lậu.
Nhưng một số người cho rằng đó không phải là lý do duy nhất, và rằng Tehran cũng muốn làm chậm lại sự đổ vào của các phần tử cực đoan Hồi giáo.
Mặc dù không có xác nhận chính thức, nhưng tin tức báo chí nói bức tường có thể sẽ dài tới 700 cây số và cao ba mét.
CYPRUS
Đường ngăn cách Cyprus làm hai, tách người Cyprus gốc Hy Lạp ra khỏi người Cyprus gốc Thổ Nhĩ Kỳ.
Nó thành lập năm 1964, và chỉ sau 10 năm, hầu như không ai có thể vượt qua, sau cuộc chiến 1974 giữa hai cộng đồng.
Đến năm 2003, biên giới được mở lại và hai cộng đồng nay có thể qua lại sau gần ba thập niên chia cắt.
SAHARA
Người Sahrawi và Morocco sống ở Tây Sahara đã tranh chấp chủ quyền mảnh đất từ khi Tây Ban Nha chấm dứt sự cai trị và rút đi năm 1976.
Biểu tình đòi quyền tự quyết cho người Sahrawi
Sau khi giành lấy đất, năm 1980 người Morocco bắt đầu xây bức tường trong sa mạc để tự vệ trước Mặt trận Polisario – phong trào chính trị - quân sự muốn tách khỏi Morocco và tìm quyền tự trị cho dân tộc Sahrawi.
Bức tường, hoàn thành năm 1987, thực ra là sáu bức tường kéo dài hơn 2700 cây số.
Các tổ chức nhân quyền gọi nó là “Tường Xấu hổ” và lên án việc rải mìn dọc tường. Chính phủ Morocco thì nói họ đã gỡ bỏ mìn và tháo ngòi 65.000 quả.
TRIỀU TIÊN
Biên giới rộng bốn cây số, dài 250 cây số đã chia cắt Bắc và Nam Hàn, chia đôi bán đảo ở khoảng vĩ tuyến 38.
Nó ra đời năm 1953 khi chiến tranh hai miền Triều Tiên chấm dứt bằng sự ngừng bắn, sau khi ba triệu người đã chết.
Ngay cả hôm nay, dẫu hai nước đã có một số hòa giải, đây vẫn là biểu tượng của căng thẳng tiềm ẩn trên bán đảo.
ẤN ĐỘ - PAKISTAN
Dây thép gai và chướng ngại vật dăng đầy gần một nửa đường biên giới 2900 cây số giữa Ấn Độ và Pakistan. New Delhi đã bày tỏ ý định mở rộng để phong tỏa hầu như toàn bộ vùng biên giới.
Một căng thẳng tiềm ẩn là việc dùng hàng rào thép gai cộng thêm mìn và các thiết bị tối tân dọc cái gọi là “Đường Kiểm soát”, tức biên giới phi chính thức ở Kashmir, mà Pakistan không công nhận.
HOA KỲ - MEXICO
Biên giới giữa Mexico và Mỹ dài 3200 cây số. Chính phủ Mỹ xây một bức tường kim loại dọc một phần ba biên giới để ngăn người nhập cư lậu từ Mexico và Trung Mỹ.

Theo Ủy ban Nhân quyền Quốc gia Mexico, hơn 5600 người nhập cư lậu đã chết khi tìm cách vượt biên giới, đa số là vì nhiệt độ cao giữa sa mạc.
Tại một số nơi dọc biên giới, ngoài bức tường còn có ba hàng rào kim loại có chiều cao trung bình 3 tới 5 mét.
BRAZIL
Từ đầu năm nay, chính quyền bang Rio de Janeiro đã xây tường quanh một số khu ổ chuột.
Tổng cộng 13 khu ổ chuột sẽ bị vây quanh bởi dải tường dài 14 cây số có chiều cao từ 80 cm đến ba mét.
Mục đích là ngăn việc xây dựng bừa bãi của các cộng đồng này, từ việc dồn vào rừng cho đến việc hủy hoại cây cối. Theo một viên chức, Rừng Đại Tây Dương được cho là đã mất hơn 90% bề mặt trong khi tại khu ổ chuột lớn nhất Rocinha – với 200.000 dân cư – chính phủ đạt thỏa thuận chỉ xây tường ở những nơi có nguy cơ lở đất.
Một số nhà chỉ trích cho rằng bức tường ở Rio là nhằm ngăn cách người nghèo với người giàu. Những người khác thì nói nó nhằm hạn chế buôn lậu ma túy.
IRAQ – KUWAIT
Hàng rào ở biên giới giữa Iraq và Kuwait là hậu quả trực tiếp của cuộc xâm lấn Kuwait của Tổng thống Saddam Hussein.
Hàng rào đầu tiên bắt đầu từ 1991, và do Liên Hiệp Quốc đề nghị để tránh có thêm một cuộc xâm lăng khác của Iraq.
Ngày nay, bức tường kéo dài 190 cây số gồm hàng rào điện, dây thép gai và bờ cát.
Năm 2004, Kuwait bắt đầu xây một bức tường mới dài 217 cây số, với lý do biên giới phía bắc cần được bảo vệ.
UZBEKISTAN – TAJIKISTAN
Uzbekistan gần như được bao bọc bằng dây thép gai.
Năm 1999, sau một vụ tấn công ở thủ đô Tashkent, chính phủ xây rào chắn, với lý do ngăn chặn dân quân Hồi giáo xâm nhập.
Một phần lớn của vùng biên giới 1100 cây số giữa nước này với Kyrgyzstan được bao bọc bằng chướng ngại vật.
Biên giới 1500 cây số với Tajikstan cũng đầy dây thép gai và mìn.
BOTSWANA – ZIMBABWE
Bức tường ngăn cách Botswana và Zimbabwe được so sánh như tường bao quanh Bờ Tây.
Hàng rào dây thép gai cao hai mét và trải dài 500 cây số.
Năm 2003, chính phủ Botswana loan báo sẽ xây hàng rào điện dọc biên giới với Zimbabwe ngăn ngừa bệnh lở mồm long móng.
Nhưng Zimbabwe nói hàng rào này nhằm ngăn người Zimbabwe đi lậu vào Botswana.
Kinh tế Zimbabwe suy sụp thảm hại – lạm phát có khi lên tới 100.000% và tỉ lệ thất nghiệp hơn 90%. Vì thế, nhiều người nước này tìm cách đến Botswana, một trong những nước giàu nhất ở châu lục.
Hàng rào điện thực ra chưa bao giờ được bật lên. Không có lính đi tuần. Hiện nay bức tường có vẻ không phải là chướng ngại vật. Nhiều dòng sông đi qua nó, tạo ra khoảng trống để súc vật dễ dàng vượt qua.
Thứ Ba, 3 tháng 11, 2009
Cam kết hòa bình
Biển Đông hiện đang là một chủ đề nóng ở Việt Nam, được thảo luận không chỉ trong chính giới, mà trên báo chí và trong dư luận người dân.
Trong bối cảnh căng thẳng ngày càng gia tăng, đã có người nhắc tới khả năng xảy ra xung đột vũ trang trong khu vực này.
Tiến sỹ Stein Tonnesson, giám đốc Viện Nghiên cứu Hòa bình Quốc tế tại Oslo, Na Uy, vừa có chuyến thăm và làm việc hai tuần tại Việt Nam. Đài BBC đã hỏi chuyện ông quanh chủ đề Biển Đông:
Tiến sỹ Tonnesson: Tôi đang nghiên cứu đề tài về hòa bình: nền hòa bình nhiều thập niên nay tại Việt Nam như thế nào và làm sao để duy trì hòa bình trong thời kỳ mới, cả trong nước lẫn trong quan hệ với các nước láng giềng.
Khi nói tới duy trì hòa bình, một mảng rất quan trọng cần nhắc tới là quan hệ Việt Nam - Trung Quốc. Cả hai nước đều còn nhớ cuộc chiến khủng khiếp năm 1979 và những năm quan hệ nhiều vấn đề tiếp sau đó.
Thế nhưng nay biên giới đất liền đã được phân định và đặt mốc, tuy còn một số vấn đề nhỏ nhưng hai bên cam kết sẽ hoàn tất quá trình này trong năm nay.
Chỉ có một số thách thức cho hòa bình trên biển. Ngư dân của cả Trung Quốc và Việt Nam đều tỏ vẻ bức xúc trước hoạt động của phía bên kia, cho nên có thể sẽ nảy sinh một số xung đột. Rồi trong lĩnh vực khai thác dầu lửa, cũng đã có bất đồng lớn.
Cả Việt Nam và Trung Quốc sẽ đều có lời qua tiếng lại phản đối mỗi khi nước bên kia có động thái mới trên những đảo mà họ cùng tuyên bố chủ quyền.
Tuy nhiên tôi cho rằng xấu nhất sẽ là các vụ việc đụng độ nhỏ, không có khả năng chuyển thành chiến tranh. Tôi nghĩ cả Việt Nam và Trung Quốc đều muốn có giải pháp h̀oa bình cho vấn đề Biển Đông.
BBC: Trong kỳ họp Quốc hội đang diễn ra, một số dân biểu Việt Nam có đặt vấn đề thành lập dân quân tự vệ biển, tức là trang bị vũ khí cho cá nhân và đơn vị làm kinh tế ở ngoài khơi. Ông nghĩ sao về ý tưởng này?
Tiến sỹ Tonnesson: Tôi nghĩ trang bị vũ khí cho ngư dân là một ý tưởng nguy hiểm và thiếu trách nhiệm. Có lẽ nó bắt nguồn từ tình cảm dân tộc chủ nghĩa, hoặc dưới áp lực của một số nguồn dư luận.
Chuyện này cũng xảy ra ở Trung Quốc. Nếu như anh trang bị súng đạn cho ngư dân để đánh lại lực lượng tuần duyên hay tàu hải quân thì đó là cách thức ngắn nhất để đi đến chỗ đối đầu và xung đột.
Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với gần như toàn bộ Biển Đông, theo quy hoạch đường lưỡi bò của họ. Đây là tuyên bố không thể chấp nhận được, và không có cơ sở nào hết theo luật pháp quốc tế.
Tiến sỹ Stein Tonnensson
Tôi hy vọng và tin tưởng rằng chính phủ Việt Nam sẽ đủ tinh thần trách nhiệm để tránh đưa ra quyết định như vậy.
BBC: Vậy theo ông, Việt Nam phải làm gì trong bối cảnh căng thẳng gia tăng tại Biển Đông?
Tiến sỹ Tonnesson: Tôi đặt tầm quan trọng đặc biệt nhất lên việc hợp tác giữa các quốc gia liên quan tại khu vực Biển Đông trong lĩnh vực nghề cá và duy trì trữ lượng thủy hải sản.
Hiện nguồn cá đang có chiều hướng cạn kiệt, và hàng triệu dân sống xung quanh Biển Đông dựa nhiều vào nguồn cá này. Đây là một trong các lý do tại sao ngư dân lại tỏ ra bức xúc - nay họ không còn cá để đánh bắt nữa.
Vậy cho nên điều cần thiết là tất cả các nước tìm thấy một cơ chế hợp tác chung để quản lý và khai thác nguồn lợi hải sản.
Tôi cũng muốn nhắc tới vai trò của Trung Quốc.
Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với gần như toàn bộ Biển Đông, theo quy hoạch đường lưỡi bò, hay đường chín điểm của họ. Đây là tuyên bố không thể chấp nhận được, và không có cơ sở nào hết theo luật pháp quốc tế.
Tôi nghĩ là chính tại Trung Quốc cũng ngày càng có nhiều người nhận ra sự thật này, có thể họ chưa thể nói ra vì đây là một phần trong nghị trình dân tộc chủ nghĩa ở trong nước họ.
Nhưng rồi dần dần, Trung Quốc cũng sẽ phải lặng lẽ từ bỏ tuyên bố này để quay lại cơ chế thỏa thuận song phương và đa phương với các nước có liên quan, dựa trên luật pháp quốc tế.
Các giải quyết có thể là Trung Quốc thừa nhận rằng phần lớn các đảo ở Biển Đông đều quá nhỏ để có thể tuyên bố chủ quyền thềm lục địa và chấp nhận khai thác 12 khu kinh tế gần bờ của mình. Đây là trách nhiệm của Trung Quốc và các nước trong khu vực thông qua biện pháp ngoại giao có thể thuyết phục Trung Quốc đi theo ý tưởng này.
BBC: Vào thời điểm này, thì việc Trung Quốc "lặng lẽ từ bỏ tuyên bố chủ quyền" của họ xem ra là điều khó tưởng tượng, thưa ông?
Tiến sỹ Tonnesson: Đa số những người mà tôi nói chuyện thì đều cho rằng là chuyện này khó xảy ra, nhưng tôi thì lại nghĩ là nó hoàn toàn có thể.
Tiến sỹ Stein Tonnesson là giám đốc Viện Nghiên cứu Hòa bình Quốc tế tại Oslo
Tôi nghĩ Trung Quốc, trong vị trí cường quốc, phải dựa vào luật phạ́p quốc tế và nhiều chính sách đối ngoại của Trung Quốc đã dựa trên luật pháp quốc tế.
Vậy cho nên chính sách Biển Đông của Trung Quốc cũng cần dựa trên luật quốc tế.
Điều quan trọng đối với Trung Quốc là làm sao để khai thác nguồn lợi trong Biển Đông. Nếu Trung Quốc có thể dàn xếp với các nước để cùng khai thác dầu khí chẳng hạn, thay vì tranh chấp chủ quyền, thì điều đó có lợi cho Trung Quốc hơn và tôi cho là các nhân vật có tư tưởng tiến bộ ở Trung Quốc đang nhận thức ra điều này.
BBC: Thưa ông, được biết ông đã có cuộc gặp với cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Lê Khả Phiêu hồi tuần trước, khi ông làm việc ở Hà Nội. Ông có thể kể cho độc giả chúng tôi biết thêm về cuộc gặp này?
Tiến sỹ Tonnesson: Thực ra cuộc gặp này đã không diễn ra một cách riêng tư như tôi muốn lúc đầu, tuy ông Phiêu tiếp tôi tại nhà riêng của ông ấy ở trung tâm Hà Nội. Tháp tùng ông ấy là một đoàn 14 người, nên tôi cũng không có cơ hội để ông ấy tiếp tôi một cách thân tình hơn.
Ông Lê Khả Phiêu tỏ ra nhanh nhẹn, khỏe mạnh, hoạt bát. Gia cảnh ông ấy cũng bình thường, tôi không thấy có gì đặc biệt.
Phần lớn cuộc nói chuyện là về các chủ đề không lấy gì làm mới mẻ đối với tôi, nhưng vào cuối cuộc gặp không khí có trở nên cởi mở hơn và tôi đã hỏi ông ấy một số câu tôi muốn hỏi.
Ông Lê Khả Phiêu tỏ ra rất tin tưởng vào việc giảm căng thẳng, tăng hợp tác giữa Việt Nam và Trung Quốc. Ông nhắc tới 16 chữ vàng mà lãnh đạo hai bên đạt được và tin chắc là hai nước sẽ duy trì được hòa bình.
Tôi cũng chứng kiến quan điểm này trong các tiếp xúc với giới quân sự ở Việt Nam và tất nhiên ông Phiêu từng trong quân đội nên ông ấy có thể nói thay nhiều vị tướng lĩnh.
Tất nhiên tôi hiểu là trong một số bộ phận dân chúng, tình cảm ghét Trung Quốc và dân tộc chủ nghĩa là có thật. Nhưng chúng ta nên nhớ là dân tộc chủ nghĩa tồn tại ở bất cứ đâu, ở Việt Nam, Philippines, Đài Loan và cả Trung Quốc nữa.
Điều quan trọng là tôi có cảm tưởng những người tôi tiếp xúc ở Việt Nam, họ đã qua chiến tranh và hoàn toàn không hề muốn chuyện này quay trở lại.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/11/091103_tonnensson_inv.shtml
Trong bối cảnh căng thẳng ngày càng gia tăng, đã có người nhắc tới khả năng xảy ra xung đột vũ trang trong khu vực này.
Tiến sỹ Stein Tonnesson, giám đốc Viện Nghiên cứu Hòa bình Quốc tế tại Oslo, Na Uy, vừa có chuyến thăm và làm việc hai tuần tại Việt Nam. Đài BBC đã hỏi chuyện ông quanh chủ đề Biển Đông:
Tiến sỹ Tonnesson: Tôi đang nghiên cứu đề tài về hòa bình: nền hòa bình nhiều thập niên nay tại Việt Nam như thế nào và làm sao để duy trì hòa bình trong thời kỳ mới, cả trong nước lẫn trong quan hệ với các nước láng giềng.
Khi nói tới duy trì hòa bình, một mảng rất quan trọng cần nhắc tới là quan hệ Việt Nam - Trung Quốc. Cả hai nước đều còn nhớ cuộc chiến khủng khiếp năm 1979 và những năm quan hệ nhiều vấn đề tiếp sau đó.
Thế nhưng nay biên giới đất liền đã được phân định và đặt mốc, tuy còn một số vấn đề nhỏ nhưng hai bên cam kết sẽ hoàn tất quá trình này trong năm nay.
Chỉ có một số thách thức cho hòa bình trên biển. Ngư dân của cả Trung Quốc và Việt Nam đều tỏ vẻ bức xúc trước hoạt động của phía bên kia, cho nên có thể sẽ nảy sinh một số xung đột. Rồi trong lĩnh vực khai thác dầu lửa, cũng đã có bất đồng lớn.
Cả Việt Nam và Trung Quốc sẽ đều có lời qua tiếng lại phản đối mỗi khi nước bên kia có động thái mới trên những đảo mà họ cùng tuyên bố chủ quyền.
Tuy nhiên tôi cho rằng xấu nhất sẽ là các vụ việc đụng độ nhỏ, không có khả năng chuyển thành chiến tranh. Tôi nghĩ cả Việt Nam và Trung Quốc đều muốn có giải pháp h̀oa bình cho vấn đề Biển Đông.
BBC: Trong kỳ họp Quốc hội đang diễn ra, một số dân biểu Việt Nam có đặt vấn đề thành lập dân quân tự vệ biển, tức là trang bị vũ khí cho cá nhân và đơn vị làm kinh tế ở ngoài khơi. Ông nghĩ sao về ý tưởng này?
Tiến sỹ Tonnesson: Tôi nghĩ trang bị vũ khí cho ngư dân là một ý tưởng nguy hiểm và thiếu trách nhiệm. Có lẽ nó bắt nguồn từ tình cảm dân tộc chủ nghĩa, hoặc dưới áp lực của một số nguồn dư luận.
Chuyện này cũng xảy ra ở Trung Quốc. Nếu như anh trang bị súng đạn cho ngư dân để đánh lại lực lượng tuần duyên hay tàu hải quân thì đó là cách thức ngắn nhất để đi đến chỗ đối đầu và xung đột.
Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với gần như toàn bộ Biển Đông, theo quy hoạch đường lưỡi bò của họ. Đây là tuyên bố không thể chấp nhận được, và không có cơ sở nào hết theo luật pháp quốc tế.
Tiến sỹ Stein Tonnensson
Tôi hy vọng và tin tưởng rằng chính phủ Việt Nam sẽ đủ tinh thần trách nhiệm để tránh đưa ra quyết định như vậy.
BBC: Vậy theo ông, Việt Nam phải làm gì trong bối cảnh căng thẳng gia tăng tại Biển Đông?
Tiến sỹ Tonnesson: Tôi đặt tầm quan trọng đặc biệt nhất lên việc hợp tác giữa các quốc gia liên quan tại khu vực Biển Đông trong lĩnh vực nghề cá và duy trì trữ lượng thủy hải sản.
Hiện nguồn cá đang có chiều hướng cạn kiệt, và hàng triệu dân sống xung quanh Biển Đông dựa nhiều vào nguồn cá này. Đây là một trong các lý do tại sao ngư dân lại tỏ ra bức xúc - nay họ không còn cá để đánh bắt nữa.
Vậy cho nên điều cần thiết là tất cả các nước tìm thấy một cơ chế hợp tác chung để quản lý và khai thác nguồn lợi hải sản.
Tôi cũng muốn nhắc tới vai trò của Trung Quốc.
Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với gần như toàn bộ Biển Đông, theo quy hoạch đường lưỡi bò, hay đường chín điểm của họ. Đây là tuyên bố không thể chấp nhận được, và không có cơ sở nào hết theo luật pháp quốc tế.
Tôi nghĩ là chính tại Trung Quốc cũng ngày càng có nhiều người nhận ra sự thật này, có thể họ chưa thể nói ra vì đây là một phần trong nghị trình dân tộc chủ nghĩa ở trong nước họ.
Nhưng rồi dần dần, Trung Quốc cũng sẽ phải lặng lẽ từ bỏ tuyên bố này để quay lại cơ chế thỏa thuận song phương và đa phương với các nước có liên quan, dựa trên luật pháp quốc tế.
Các giải quyết có thể là Trung Quốc thừa nhận rằng phần lớn các đảo ở Biển Đông đều quá nhỏ để có thể tuyên bố chủ quyền thềm lục địa và chấp nhận khai thác 12 khu kinh tế gần bờ của mình. Đây là trách nhiệm của Trung Quốc và các nước trong khu vực thông qua biện pháp ngoại giao có thể thuyết phục Trung Quốc đi theo ý tưởng này.
BBC: Vào thời điểm này, thì việc Trung Quốc "lặng lẽ từ bỏ tuyên bố chủ quyền" của họ xem ra là điều khó tưởng tượng, thưa ông?
Tiến sỹ Tonnesson: Đa số những người mà tôi nói chuyện thì đều cho rằng là chuyện này khó xảy ra, nhưng tôi thì lại nghĩ là nó hoàn toàn có thể.
Tiến sỹ Stein Tonnesson là giám đốc Viện Nghiên cứu Hòa bình Quốc tế tại Oslo
Tôi nghĩ Trung Quốc, trong vị trí cường quốc, phải dựa vào luật phạ́p quốc tế và nhiều chính sách đối ngoại của Trung Quốc đã dựa trên luật pháp quốc tế.
Vậy cho nên chính sách Biển Đông của Trung Quốc cũng cần dựa trên luật quốc tế.
Điều quan trọng đối với Trung Quốc là làm sao để khai thác nguồn lợi trong Biển Đông. Nếu Trung Quốc có thể dàn xếp với các nước để cùng khai thác dầu khí chẳng hạn, thay vì tranh chấp chủ quyền, thì điều đó có lợi cho Trung Quốc hơn và tôi cho là các nhân vật có tư tưởng tiến bộ ở Trung Quốc đang nhận thức ra điều này.
BBC: Thưa ông, được biết ông đã có cuộc gặp với cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Lê Khả Phiêu hồi tuần trước, khi ông làm việc ở Hà Nội. Ông có thể kể cho độc giả chúng tôi biết thêm về cuộc gặp này?
Tiến sỹ Tonnesson: Thực ra cuộc gặp này đã không diễn ra một cách riêng tư như tôi muốn lúc đầu, tuy ông Phiêu tiếp tôi tại nhà riêng của ông ấy ở trung tâm Hà Nội. Tháp tùng ông ấy là một đoàn 14 người, nên tôi cũng không có cơ hội để ông ấy tiếp tôi một cách thân tình hơn.
Ông Lê Khả Phiêu tỏ ra nhanh nhẹn, khỏe mạnh, hoạt bát. Gia cảnh ông ấy cũng bình thường, tôi không thấy có gì đặc biệt.
Phần lớn cuộc nói chuyện là về các chủ đề không lấy gì làm mới mẻ đối với tôi, nhưng vào cuối cuộc gặp không khí có trở nên cởi mở hơn và tôi đã hỏi ông ấy một số câu tôi muốn hỏi.
Ông Lê Khả Phiêu tỏ ra rất tin tưởng vào việc giảm căng thẳng, tăng hợp tác giữa Việt Nam và Trung Quốc. Ông nhắc tới 16 chữ vàng mà lãnh đạo hai bên đạt được và tin chắc là hai nước sẽ duy trì được hòa bình.
Tôi cũng chứng kiến quan điểm này trong các tiếp xúc với giới quân sự ở Việt Nam và tất nhiên ông Phiêu từng trong quân đội nên ông ấy có thể nói thay nhiều vị tướng lĩnh.
Tất nhiên tôi hiểu là trong một số bộ phận dân chúng, tình cảm ghét Trung Quốc và dân tộc chủ nghĩa là có thật. Nhưng chúng ta nên nhớ là dân tộc chủ nghĩa tồn tại ở bất cứ đâu, ở Việt Nam, Philippines, Đài Loan và cả Trung Quốc nữa.
Điều quan trọng là tôi có cảm tưởng những người tôi tiếp xúc ở Việt Nam, họ đã qua chiến tranh và hoàn toàn không hề muốn chuyện này quay trở lại.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/11/091103_tonnensson_inv.shtml
QUAN CHỨC BỊ KỶ LUẬT TRONG VỤ VEDAN
Một loạt quan chức vừa bị cảnh cáo và khiển trách trong vụ trao chứng nhận sản phẩm an toàn sức khỏe cho công ty Vedan.
Hôm thứ Hai 02/11, Hội đồng Kỷ luật thuộc Bộ Khoa học và Công nghệ đã ra quyết định kỷ luật cảnh cáo đối với ông Bùi Văn Quyền, Vụ trưởng đại diện Cơ quan Bộ KH-CN tại TP Hồ Chí Minh, đồng thời là trưởng Ban tổ chức chương trình tuyên dương, trao tặng giải thưởng Top 100 sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009.
Hai người khác là phó Vụ trưởng và Trưởng phòng hành chính tổng hợp Cơ quan đại diện Bộ KH-CN tại TP HCM cũng bị kỷ luật khiển trách.
Trước đó, một nhân viên đánh máy của Trung tâm Tư vấn và Phát triển Thương hiệu Chất lượng TP HCM bị buộc thôi việc vì nhầm lẫn viết tên Vedan vào danh sách được giải thưởng.
Trung tâm này là đơn vị đồng tổ chức giải thưởng Doanh nghiệp ứng dụng hệ thống quản lý chất lượng xuất sắc năm 2009 và Top 100 sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009 cùng đại diện Cơ quan Bộ KH-CN tại TP HCM.
Giải trình của Ban Tổ chức lúc đầu nói việc trao chứng nhận cho Vedan là do "sai sót của nhân viên văn thư đánh máy".
Ông Hoàng Thủy Tiến, Cục phó Cục An toàn vệ sinh thực phẩm, người ký giấy chứng nhận của ban tổ chức cuộc thi sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng 2009, trước đó đã bị đình chỉ công tác và thừa nhận trách nhiệm.
Hội đồng Kỷ luật của Bộ KH-CN nói lý do kỷ luật các cá nhân là do thiếu trách nhiệm, để xảy ra vụ trao giấy chứng nhận trong khi Vedan còn đang bị cáo buộc gây ô nhiễm nhiều năm và chưa tham gia khắc phục thiệt hại về môi trường.
Vụ giải thưởng cho Vedan đã gây bức xúc trong dư luận, nhất là khi hàng ngàn nông dân tại ba tỉnh Đồng Nai, Bình Dương và TP Hồ Chí Minh đang yêu cầu công ty này bồi thường hàng trăm tỷ đồng do đã xả nước thải xuống sông Thị Vải trong suốt 10 năm nay, gây ô nhiễm và thiệt hại nặng cho nông dân các tỉnh đó.
Hội Nông dân tỉnh Đồng Nai mới đây nói với BBC nếu không có phản hồi từ Vedan có thể cân nhắc để kiện công ty này ra tòa.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/11/091103_vedan_discipline.shtml
Hôm thứ Hai 02/11, Hội đồng Kỷ luật thuộc Bộ Khoa học và Công nghệ đã ra quyết định kỷ luật cảnh cáo đối với ông Bùi Văn Quyền, Vụ trưởng đại diện Cơ quan Bộ KH-CN tại TP Hồ Chí Minh, đồng thời là trưởng Ban tổ chức chương trình tuyên dương, trao tặng giải thưởng Top 100 sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009.
Hai người khác là phó Vụ trưởng và Trưởng phòng hành chính tổng hợp Cơ quan đại diện Bộ KH-CN tại TP HCM cũng bị kỷ luật khiển trách.
Trước đó, một nhân viên đánh máy của Trung tâm Tư vấn và Phát triển Thương hiệu Chất lượng TP HCM bị buộc thôi việc vì nhầm lẫn viết tên Vedan vào danh sách được giải thưởng.
Trung tâm này là đơn vị đồng tổ chức giải thưởng Doanh nghiệp ứng dụng hệ thống quản lý chất lượng xuất sắc năm 2009 và Top 100 sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009 cùng đại diện Cơ quan Bộ KH-CN tại TP HCM.
Giải trình của Ban Tổ chức lúc đầu nói việc trao chứng nhận cho Vedan là do "sai sót của nhân viên văn thư đánh máy".
Ông Hoàng Thủy Tiến, Cục phó Cục An toàn vệ sinh thực phẩm, người ký giấy chứng nhận của ban tổ chức cuộc thi sản phẩm an toàn vì sức khỏe cộng đồng 2009, trước đó đã bị đình chỉ công tác và thừa nhận trách nhiệm.
Hội đồng Kỷ luật của Bộ KH-CN nói lý do kỷ luật các cá nhân là do thiếu trách nhiệm, để xảy ra vụ trao giấy chứng nhận trong khi Vedan còn đang bị cáo buộc gây ô nhiễm nhiều năm và chưa tham gia khắc phục thiệt hại về môi trường.
Vụ giải thưởng cho Vedan đã gây bức xúc trong dư luận, nhất là khi hàng ngàn nông dân tại ba tỉnh Đồng Nai, Bình Dương và TP Hồ Chí Minh đang yêu cầu công ty này bồi thường hàng trăm tỷ đồng do đã xả nước thải xuống sông Thị Vải trong suốt 10 năm nay, gây ô nhiễm và thiệt hại nặng cho nông dân các tỉnh đó.
Hội Nông dân tỉnh Đồng Nai mới đây nói với BBC nếu không có phản hồi từ Vedan có thể cân nhắc để kiện công ty này ra tòa.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/11/091103_vedan_discipline.shtml
Tổng Thống Ngô Đình Diệm Và Tinh Thần Đạo Đức Trong Lãnh Đạo
Kính thưa quý vị, các bạn trẻ thân yêu,
Linh hồn người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ, sự chết không làm gì được các Ngài. Chúa đã thử thách các Ngài như thử vàng trong lửa, và đón nhận các Ngài như của lễ toàn thiêu. (Kn. 3, 1-9).
Lời Kinh Thánh cả thế giới biết đến qua bài đọc Sách Khôn Ngoan nhắc nhớ hình ảnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm (1901-1963), một con người đạo đức và công chính, đã dám sống và chết cho tình yêu phục vụ dân tộc, phục vụ quê hương, trong tinh thần đạo đức của người Lãnh Đạo. Với hình ảnh đẹp đẽ này, tôi xin chia sẻ đôi nét chấm phá về tinh thần Đạo Đức trong lãnh đạo của Tổng thống Ngô Đình Diệm thân yêu.
Tôi nhớ mãi đời sống tù đày của tôi trong khu biệt giam tử hình từ ngày 30 tháng 4 năm 1985 tới tháng 12 năm 1985. Những buổi sáng rất sớm, khỏang 5 giờ sáng, văng vẳng đâu đây từ trong các phòng biệt giam tử hình tiếng hát vang xa trên đau khổ của xiềng xích tù đầy, của nỗi chết đang chờ đợi đau thương, của tuyệt vọng trong kiếp sống tù đầy gian khổ. Tiếng hát bay cao vang dội trong không gian tĩnh mịch chết chóc, sáng lên giai điệu Suy Tôn Ngô Tổng Thống: “ Ai bao năm vì sông núi quên thân mình… Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống…” cùng vang lên với bài Quốc ca thân thương: “Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi…” Giai điệu thân quen bay cao vang xa trong ngục tù Cộng sản, từ giọng khàn khàn của những tù nhân tử hình. Tôi rùng mình. Tâm tư pha lẫn những lo sợ, ưu tư, và tâm tình kính phục Tổng Thống Ngô Đình Diệm, hoà lẫn niềm thương tiếc cho quê hương đất nước. Hình ảnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm sáng lên trong tôi. Tôi khám phá ra một hình ảnh tuyệt vời: Tổng Thống Ngô Đình Diệm, một Nhà Lãnh Đạo với tinh thần Đạo Đức cao quý, như một dư âm trong tâm hồn người dân Việt Nam, và ngay cả trong trái tim của những tù nhân Việt Nam tử hình, trong khỏanh khắc gian lao đau thương nhất, với xiềng xích và đau khổ, ranh giới của sự sống và sự chết, trong ngục tử hình Cộng Sản tại Tà Niên Kiên Giang.
Ký giả Bernard Fall, Giáo sư Tiến sĩ Đại Học, nhận định về tinh thần đạo đức của Tổng Thống Ngô Đình Diệm trong cuốn sách “The Two Vietnams” như sau: “Đúng là con người nổi tiếng thanh liêm và trung thành với nguyên tắc.” Nữ ký giả Marguerite Higgins, phóng viên cuả trên 60 tờ báo lớn thế giới, đã viết về Tổng Thống Ngô Đình Diệm như sau: “Ông là một lãnh tụ tốt, trung thực, quả cảm và đáng kính.” Tổng Thống Lyndon B. Johnson nhận định: “Tổng Thống Diệm là Churchill của thập kỷ mới trong hàng tiền đạo của các nhà lãnh đạo bảo vệ tự do.” Giáo sư Phạm Kim Vinh trong tác phẩm “The Politics of selfishness: Vietnam. The Past as Prologue” nhận định: “Nhưng lợi điểm lớn nhất của miền nam Việt Nam năm 1954 là có được một lãnh tụ có khả năng và đạo đức tương đương để chọi lại huyền thoại Hồ chí Minh: Ngô Đình Diệm.”
Khi hay tin TT Diệm bị sát hại, Mao Trạch Đông phản ứng bằng nhận xét: « Chính quyền Kennedy hạ ông Ngô Đình Diệm là một thất sách, một sai lầm rỏ rệt!” Học giả Úc Denis Warner đã tặng cho ông biệt danh xứng đáng “The Last Confucian, Người hiền triết Khổng giáo cuối cùng”. Tổng Thống Ngô Đình Diệm là một thầy tu lạclõng giữa chính trường trong cô đơn, gánh trên vai thánh giá của Quê Hương đau khổ.
Với những nhận xét sâu sắc trên về tinh thần đạo đức trong vai trò Lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm thân yêu, và những kiến thức nhỏ bé của tôi, một chú học sinh trung học 14 tuổi vào ngày 2 tháng 11 năm 1963, khi nghe 2 người anh rể: Anh Phạm Văn Siển và anh Nguyễn Xuân Tùng, trong Lữ Đoàn bảo vệ Tổng Thống Phủ kể lại cho tôi nghe về lòng kính trọng của những người lính chiến, đối với tinh thần đạo đức của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, đồng thời, được nghe nhiều về những tiếc thương của đông đảo đồng bào Việt Nam thời đó, tiếc thương và nhớ ơn Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Đa số không tin Tổng Thống qua đời, nhưng vẫn mong chờ một ngày trở lại của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, với sự tôn kính và biết ơn đặc biệt. Hình ảnh đó đã in sâu vào đầu óc của một học sinh nhỏ bé như tôi. Từ những dữ kiện trên, tôi muốn phác hoạ về chân dung của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, với tinh thần Đạo Đức trong vai trò Lãnh Đạo của Tổng thống mà tôi yêu kính. Những mẫu gương xán lạn trong tinh thần Đạo Đức của một vĩ nhân Việt Nam, Chí Sĩ Ngô Đình Diệm, một nhà lãnh đạo đáng kính trong tâm hồn của đồng bào tôi. Tinh thần đạo đức đặc biệt trong lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm được thể hiện qua những đức tính:
1. Lòng nhân ái và thương người: Tính thương người như thể thương thân, tinh thần đạo đức nhân ái của tâm hồn Việt Nam được thể hiện rõ nét trong tâm hồn Tổng Thống Ngô Đình Diệm, trong suốt cuộc đời của Tổng Thống, đặc biệt trong những năm tháng lãnh đạo đất nước Việt Nam. Ngô Đình Diệm, một nhà lãnh đạo nhân ái vẹn toàn, như Nữ Ký Giả Marguerite Higgins nhận định: “Ông còn có cả một sự nhã nhặn và thương cảm trong khi nói những điều trái ý tôi.”
2. Đức tính liêm khiết và ngay thẳng: Đại đa số người dân Việt Nam đều kính phục đức tính liêm khiết và ngay thẳng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Những nhân vật nổi tiếng thế giới, và kể cả những người không ưa hoặc bất mãn với Tổng Thống, cũng đều kính trọng đức tính liêm khiết và ngay thẳng của Tổng Thống. Cựu Hoàng Bảo Đại đã khẳng định: “Ngô Đình Diệm nổi tiếng là thông minh liêm khiết.” Ký giả Bernard B. Fall đã viết: “Đúng là con người nổi tiếng thanh liêm trung thành với nguyên tắc.” Ký giả Stanley Karnow xác định: “Ông Diệm ngay thẳng, can đảm và hăng say trung thành với chính nghĩa quốc gia.” Sử gia Arthur M. Schlesinger, Giáo sư Đại học Harvard, mặc dù thiên về phe chống lại Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nhưng trong tác phẩm “A thousand Days”, ông đã xác nhận: “Và chính Ông Diệm là người ngay thẳng và cương quyết, tận tâm và liêm khiết.”
3. Tình yêu quê hương yêu dân tộc: Trọn cuộc đời Tổng Thống đã hiến dâng cho tình yêu quê hương và dân tộc, dám quên mình để phục vụ đồng bào và quê hương Việt Nam. Tiến sĩ Nguyễn đình Tuyến, Giáo sư Đại Học Vạn Hạnh và nhiều Đại học khác, trong tác phẩm “Những biến cố lớn trong 30 năm chiến tranh tại Việt Nam 1945-1975”, ông đã vinh danh Tổng Thống Ngô Đình Diệm như sau: “Ông Ngô Đình Diệm (1901-1963) là một nhân vật đã đi vào lịch sử của Việt Nam. Ông Diệm là một nhà quốc gia chân chính, trong sạch, lấy châm ngôn là “Tiết trực tâm hư” nên ông được nhiều chính khách nổi danh Hoa Kỳ ủng hộ.”
4. Tinh thần trách nhiệm và can đảm: Suốt cuộc đời phục vụ trong lãnh đạo, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã sống trọn vẹn với tinh thần trách nhiệm của người lãnh đạo, đồng thời, sự cương quyết và lòng can đảm sáng lên tấm gương cho dân tộc Việt Nam. Chính nhờ tinh thần trách nhiệm và can đảm trong lãnh đạo, Sử gia John M. Newman trong tác phẩm “JFK and Vietnam”, đã nhắc lại lời Tổng Thống Dwight D. Eisenhower ca tụng Tổng Thống Ngô Đình Diệm là con người thần kỳ của Á Châu. Tinh thần trách nhiệm và lòng can đảm được thể hiện rõ nét nhất trong những giờ phút cuối cùng của Tổng Thống, như tuỳ phái viên Đỗ Thọ diễn tả: “Nhưng lạ lùng thay, Tổng Thống Diệm thản nhiên ngồi uống trà, phải chăng Tổng Thống đang nghĩ tới cuộc đời tiên thánh ở thế giới bên kia, xứng đáng là một Tổng Thống Ngô Đình Diệm bất diệt ngàn đời.”
Ngoài ra, Tổng Thống Ngô Đình Diệm còn là một con người đạo đức trong vai trò một tín hữu Kitô giáo, sống niềm tin và tình yêu Kitô trong cuộc đời lãnh đạo. Yêu Chúa đòi phải yêu quê hương, yêu dân tộc tha thiết. Chính Tổng Thống đã luôn thiết tha cầu nguyện cho quê hương, cho dân tộc Việt Nam. Ngày Song Thất 7.7.1954, khi trở về nước giữ chức Thủ Tướng Chính Phủ, Tổng Thống đã đến linh địa La Vang để cầu nguyện cho quê hương dân tộc. Trong suốt cuộc đời của Tổng Thống, Tổng Thống đã chăm chỉ tham dự Thánh Lễ và cầu nguyện, như một gương sáng của niềm tin. Khi bị bức tử đau thương vào ngày 2.11.1963, cỗ tràng hạt trong túi áo Tổng Thống, đã loang lổ máu đào của cả một đời gắn bó tin yêu, của cả một đời phục vụ yêu thương trong vai trò lãnh đạo.
Để kết luận, vào tháng 7 năm 1993, khi dẫn phái đoàn hành hương tuổi trẻ Việt Nam đến viếng thăm Fatima. Trong nghi thức đọc kinh Mân côi buổi tối với cả trăm ngàn khách hành hương quốc tế, được đại diện cho Việt Nam cầu nguyện 10 kinh Kính Mừng bằng tiếng Việt Nam yêu dấu, và toàn thể khách hành hương quốc tế đáp lại kinh Thánh Maria… để cầu nguyện cho quê hương Việt Nam. Sau đó một phái đoàn người Mỹ đến gặp chúng tôi và nói trong nước mắt:
- Đất nước chúng tôi đã phản bội lại quê hương Việt Nam của Cha trong chiến tranh Việt Nam, chúng tôi đã cầu nguyện rất nhiều cho quê hương Việt Nam trong giờ kinh nguyện tối nay.
Sau đó, họ còn tiếp tục theo chúng tôi về mãi Lộ Đức, để cầu nguyện cho quê hương Việt Nam. Qua sự kiện này cho tôi suy nghĩ: Tổng Thống Ngô Đình Diệm nằm xuống cho dân tộc Việt Nam Tự Do, vì sự phản bội của đồng minh, vì những đau thương nhức nhối của câu chuyện lịch sử Việt Nam.
Thưa Tổng Thống Ngô Đình Diệm thân yêu, nhân ngày giỗ lần thứ 46 của Tổng Thống hôm nay, con chỉ là một học sinh hhỏ bé khi Cụ nằm xuống, biết rất ít về Cụ. Nhưng qua những câu chuyện kể lại, qua những sách vở viết về Cụ, qua những tình cảm thương tiếc và hụt hẫng của ngày 2.11.1963 trong lứa tuổi học sinh thơ bé, cộng chung với những giọt nước mắt tiếc thương của đồng bào con thương tiếc và nhớ về Tổng Thống ngày ấy, hôm nay và mãi mãi. Con muốn phác họa chân dung Tổng Thống Ngô Đình Diệm thân yêu, qua hình ảnh một Nhà Lãnh đạo trong tinh thần đạo đức, với những mẫu gương chói ngời của lòng nhân ái và thương người, cuả đức tính liêm khiết và ngay thẳng, của tình yêu quê hương yêù dân tộc, của tinh thần trách nhiệm và can đảm, của niềm tin Kitô thực hành ngời sáng trong vai trò lãnh đạo. Con muốn cùng với cả dân tộc con, xây dựng lại một Giang sơn Việt Nam tươi sáng, một tâm hồn Việt Nam trong tinh thần đạo đức theo gương của Tổng Thống. Từ năm châu bốn bể, những trái tim Việt Nam hào hùng, đạo đức, và dấn thân, quên mình phục vụ, theo mẫu gương đạo đức của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nối kết lại trong yêu thương đoàn kết, chắc chắn sẽ xây dựng lại Quê Hương Việt Nam, xây dựng lại Dân tộc Việt Nam trong vinh quang ngời sáng của một mùa xuân Việt Nam vinh quang bất diệt hôm nay và mãi mãi.
Seattle 1.11.2009.
Linh Mục Văn Chi
Xin cũng hiệp ý cầu nguyện cho Gia Đình Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm:
Đức TGM Phêrô Ngô Đình Thục.
ĐHY FX. Nguyễn Văn Thuận.
Giacobê Ngô Đình Nhu
JB Ngô Đình Cẩn.
Cụ Cố Tadêo và Bà Cố Elisabeth Ngô Đình Thị Hiệp.
LM. Paul Văn Chi
http://vietcatholic.net/News800/ReadArticle.aspx?ID=72789
Linh hồn người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ, sự chết không làm gì được các Ngài. Chúa đã thử thách các Ngài như thử vàng trong lửa, và đón nhận các Ngài như của lễ toàn thiêu. (Kn. 3, 1-9).
Lời Kinh Thánh cả thế giới biết đến qua bài đọc Sách Khôn Ngoan nhắc nhớ hình ảnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm (1901-1963), một con người đạo đức và công chính, đã dám sống và chết cho tình yêu phục vụ dân tộc, phục vụ quê hương, trong tinh thần đạo đức của người Lãnh Đạo. Với hình ảnh đẹp đẽ này, tôi xin chia sẻ đôi nét chấm phá về tinh thần Đạo Đức trong lãnh đạo của Tổng thống Ngô Đình Diệm thân yêu.
Tôi nhớ mãi đời sống tù đày của tôi trong khu biệt giam tử hình từ ngày 30 tháng 4 năm 1985 tới tháng 12 năm 1985. Những buổi sáng rất sớm, khỏang 5 giờ sáng, văng vẳng đâu đây từ trong các phòng biệt giam tử hình tiếng hát vang xa trên đau khổ của xiềng xích tù đầy, của nỗi chết đang chờ đợi đau thương, của tuyệt vọng trong kiếp sống tù đầy gian khổ. Tiếng hát bay cao vang dội trong không gian tĩnh mịch chết chóc, sáng lên giai điệu Suy Tôn Ngô Tổng Thống: “ Ai bao năm vì sông núi quên thân mình… Toàn dân Việt Nam nhớ ơn Ngô Tổng Thống…” cùng vang lên với bài Quốc ca thân thương: “Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi…” Giai điệu thân quen bay cao vang xa trong ngục tù Cộng sản, từ giọng khàn khàn của những tù nhân tử hình. Tôi rùng mình. Tâm tư pha lẫn những lo sợ, ưu tư, và tâm tình kính phục Tổng Thống Ngô Đình Diệm, hoà lẫn niềm thương tiếc cho quê hương đất nước. Hình ảnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm sáng lên trong tôi. Tôi khám phá ra một hình ảnh tuyệt vời: Tổng Thống Ngô Đình Diệm, một Nhà Lãnh Đạo với tinh thần Đạo Đức cao quý, như một dư âm trong tâm hồn người dân Việt Nam, và ngay cả trong trái tim của những tù nhân Việt Nam tử hình, trong khỏanh khắc gian lao đau thương nhất, với xiềng xích và đau khổ, ranh giới của sự sống và sự chết, trong ngục tử hình Cộng Sản tại Tà Niên Kiên Giang.
Ký giả Bernard Fall, Giáo sư Tiến sĩ Đại Học, nhận định về tinh thần đạo đức của Tổng Thống Ngô Đình Diệm trong cuốn sách “The Two Vietnams” như sau: “Đúng là con người nổi tiếng thanh liêm và trung thành với nguyên tắc.” Nữ ký giả Marguerite Higgins, phóng viên cuả trên 60 tờ báo lớn thế giới, đã viết về Tổng Thống Ngô Đình Diệm như sau: “Ông là một lãnh tụ tốt, trung thực, quả cảm và đáng kính.” Tổng Thống Lyndon B. Johnson nhận định: “Tổng Thống Diệm là Churchill của thập kỷ mới trong hàng tiền đạo của các nhà lãnh đạo bảo vệ tự do.” Giáo sư Phạm Kim Vinh trong tác phẩm “The Politics of selfishness: Vietnam. The Past as Prologue” nhận định: “Nhưng lợi điểm lớn nhất của miền nam Việt Nam năm 1954 là có được một lãnh tụ có khả năng và đạo đức tương đương để chọi lại huyền thoại Hồ chí Minh: Ngô Đình Diệm.”
Khi hay tin TT Diệm bị sát hại, Mao Trạch Đông phản ứng bằng nhận xét: « Chính quyền Kennedy hạ ông Ngô Đình Diệm là một thất sách, một sai lầm rỏ rệt!” Học giả Úc Denis Warner đã tặng cho ông biệt danh xứng đáng “The Last Confucian, Người hiền triết Khổng giáo cuối cùng”. Tổng Thống Ngô Đình Diệm là một thầy tu lạclõng giữa chính trường trong cô đơn, gánh trên vai thánh giá của Quê Hương đau khổ.
Với những nhận xét sâu sắc trên về tinh thần đạo đức trong vai trò Lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm thân yêu, và những kiến thức nhỏ bé của tôi, một chú học sinh trung học 14 tuổi vào ngày 2 tháng 11 năm 1963, khi nghe 2 người anh rể: Anh Phạm Văn Siển và anh Nguyễn Xuân Tùng, trong Lữ Đoàn bảo vệ Tổng Thống Phủ kể lại cho tôi nghe về lòng kính trọng của những người lính chiến, đối với tinh thần đạo đức của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, đồng thời, được nghe nhiều về những tiếc thương của đông đảo đồng bào Việt Nam thời đó, tiếc thương và nhớ ơn Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Đa số không tin Tổng Thống qua đời, nhưng vẫn mong chờ một ngày trở lại của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, với sự tôn kính và biết ơn đặc biệt. Hình ảnh đó đã in sâu vào đầu óc của một học sinh nhỏ bé như tôi. Từ những dữ kiện trên, tôi muốn phác hoạ về chân dung của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, với tinh thần Đạo Đức trong vai trò Lãnh Đạo của Tổng thống mà tôi yêu kính. Những mẫu gương xán lạn trong tinh thần Đạo Đức của một vĩ nhân Việt Nam, Chí Sĩ Ngô Đình Diệm, một nhà lãnh đạo đáng kính trong tâm hồn của đồng bào tôi. Tinh thần đạo đức đặc biệt trong lãnh đạo của Tổng Thống Ngô Đình Diệm được thể hiện qua những đức tính:
1. Lòng nhân ái và thương người: Tính thương người như thể thương thân, tinh thần đạo đức nhân ái của tâm hồn Việt Nam được thể hiện rõ nét trong tâm hồn Tổng Thống Ngô Đình Diệm, trong suốt cuộc đời của Tổng Thống, đặc biệt trong những năm tháng lãnh đạo đất nước Việt Nam. Ngô Đình Diệm, một nhà lãnh đạo nhân ái vẹn toàn, như Nữ Ký Giả Marguerite Higgins nhận định: “Ông còn có cả một sự nhã nhặn và thương cảm trong khi nói những điều trái ý tôi.”
2. Đức tính liêm khiết và ngay thẳng: Đại đa số người dân Việt Nam đều kính phục đức tính liêm khiết và ngay thẳng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Những nhân vật nổi tiếng thế giới, và kể cả những người không ưa hoặc bất mãn với Tổng Thống, cũng đều kính trọng đức tính liêm khiết và ngay thẳng của Tổng Thống. Cựu Hoàng Bảo Đại đã khẳng định: “Ngô Đình Diệm nổi tiếng là thông minh liêm khiết.” Ký giả Bernard B. Fall đã viết: “Đúng là con người nổi tiếng thanh liêm trung thành với nguyên tắc.” Ký giả Stanley Karnow xác định: “Ông Diệm ngay thẳng, can đảm và hăng say trung thành với chính nghĩa quốc gia.” Sử gia Arthur M. Schlesinger, Giáo sư Đại học Harvard, mặc dù thiên về phe chống lại Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nhưng trong tác phẩm “A thousand Days”, ông đã xác nhận: “Và chính Ông Diệm là người ngay thẳng và cương quyết, tận tâm và liêm khiết.”
3. Tình yêu quê hương yêu dân tộc: Trọn cuộc đời Tổng Thống đã hiến dâng cho tình yêu quê hương và dân tộc, dám quên mình để phục vụ đồng bào và quê hương Việt Nam. Tiến sĩ Nguyễn đình Tuyến, Giáo sư Đại Học Vạn Hạnh và nhiều Đại học khác, trong tác phẩm “Những biến cố lớn trong 30 năm chiến tranh tại Việt Nam 1945-1975”, ông đã vinh danh Tổng Thống Ngô Đình Diệm như sau: “Ông Ngô Đình Diệm (1901-1963) là một nhân vật đã đi vào lịch sử của Việt Nam. Ông Diệm là một nhà quốc gia chân chính, trong sạch, lấy châm ngôn là “Tiết trực tâm hư” nên ông được nhiều chính khách nổi danh Hoa Kỳ ủng hộ.”
4. Tinh thần trách nhiệm và can đảm: Suốt cuộc đời phục vụ trong lãnh đạo, Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã sống trọn vẹn với tinh thần trách nhiệm của người lãnh đạo, đồng thời, sự cương quyết và lòng can đảm sáng lên tấm gương cho dân tộc Việt Nam. Chính nhờ tinh thần trách nhiệm và can đảm trong lãnh đạo, Sử gia John M. Newman trong tác phẩm “JFK and Vietnam”, đã nhắc lại lời Tổng Thống Dwight D. Eisenhower ca tụng Tổng Thống Ngô Đình Diệm là con người thần kỳ của Á Châu. Tinh thần trách nhiệm và lòng can đảm được thể hiện rõ nét nhất trong những giờ phút cuối cùng của Tổng Thống, như tuỳ phái viên Đỗ Thọ diễn tả: “Nhưng lạ lùng thay, Tổng Thống Diệm thản nhiên ngồi uống trà, phải chăng Tổng Thống đang nghĩ tới cuộc đời tiên thánh ở thế giới bên kia, xứng đáng là một Tổng Thống Ngô Đình Diệm bất diệt ngàn đời.”
Ngoài ra, Tổng Thống Ngô Đình Diệm còn là một con người đạo đức trong vai trò một tín hữu Kitô giáo, sống niềm tin và tình yêu Kitô trong cuộc đời lãnh đạo. Yêu Chúa đòi phải yêu quê hương, yêu dân tộc tha thiết. Chính Tổng Thống đã luôn thiết tha cầu nguyện cho quê hương, cho dân tộc Việt Nam. Ngày Song Thất 7.7.1954, khi trở về nước giữ chức Thủ Tướng Chính Phủ, Tổng Thống đã đến linh địa La Vang để cầu nguyện cho quê hương dân tộc. Trong suốt cuộc đời của Tổng Thống, Tổng Thống đã chăm chỉ tham dự Thánh Lễ và cầu nguyện, như một gương sáng của niềm tin. Khi bị bức tử đau thương vào ngày 2.11.1963, cỗ tràng hạt trong túi áo Tổng Thống, đã loang lổ máu đào của cả một đời gắn bó tin yêu, của cả một đời phục vụ yêu thương trong vai trò lãnh đạo.
Để kết luận, vào tháng 7 năm 1993, khi dẫn phái đoàn hành hương tuổi trẻ Việt Nam đến viếng thăm Fatima. Trong nghi thức đọc kinh Mân côi buổi tối với cả trăm ngàn khách hành hương quốc tế, được đại diện cho Việt Nam cầu nguyện 10 kinh Kính Mừng bằng tiếng Việt Nam yêu dấu, và toàn thể khách hành hương quốc tế đáp lại kinh Thánh Maria… để cầu nguyện cho quê hương Việt Nam. Sau đó một phái đoàn người Mỹ đến gặp chúng tôi và nói trong nước mắt:
- Đất nước chúng tôi đã phản bội lại quê hương Việt Nam của Cha trong chiến tranh Việt Nam, chúng tôi đã cầu nguyện rất nhiều cho quê hương Việt Nam trong giờ kinh nguyện tối nay.
Sau đó, họ còn tiếp tục theo chúng tôi về mãi Lộ Đức, để cầu nguyện cho quê hương Việt Nam. Qua sự kiện này cho tôi suy nghĩ: Tổng Thống Ngô Đình Diệm nằm xuống cho dân tộc Việt Nam Tự Do, vì sự phản bội của đồng minh, vì những đau thương nhức nhối của câu chuyện lịch sử Việt Nam.
Thưa Tổng Thống Ngô Đình Diệm thân yêu, nhân ngày giỗ lần thứ 46 của Tổng Thống hôm nay, con chỉ là một học sinh hhỏ bé khi Cụ nằm xuống, biết rất ít về Cụ. Nhưng qua những câu chuyện kể lại, qua những sách vở viết về Cụ, qua những tình cảm thương tiếc và hụt hẫng của ngày 2.11.1963 trong lứa tuổi học sinh thơ bé, cộng chung với những giọt nước mắt tiếc thương của đồng bào con thương tiếc và nhớ về Tổng Thống ngày ấy, hôm nay và mãi mãi. Con muốn phác họa chân dung Tổng Thống Ngô Đình Diệm thân yêu, qua hình ảnh một Nhà Lãnh đạo trong tinh thần đạo đức, với những mẫu gương chói ngời của lòng nhân ái và thương người, cuả đức tính liêm khiết và ngay thẳng, của tình yêu quê hương yêù dân tộc, của tinh thần trách nhiệm và can đảm, của niềm tin Kitô thực hành ngời sáng trong vai trò lãnh đạo. Con muốn cùng với cả dân tộc con, xây dựng lại một Giang sơn Việt Nam tươi sáng, một tâm hồn Việt Nam trong tinh thần đạo đức theo gương của Tổng Thống. Từ năm châu bốn bể, những trái tim Việt Nam hào hùng, đạo đức, và dấn thân, quên mình phục vụ, theo mẫu gương đạo đức của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nối kết lại trong yêu thương đoàn kết, chắc chắn sẽ xây dựng lại Quê Hương Việt Nam, xây dựng lại Dân tộc Việt Nam trong vinh quang ngời sáng của một mùa xuân Việt Nam vinh quang bất diệt hôm nay và mãi mãi.
Seattle 1.11.2009.
Linh Mục Văn Chi
Xin cũng hiệp ý cầu nguyện cho Gia Đình Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm:
Đức TGM Phêrô Ngô Đình Thục.
ĐHY FX. Nguyễn Văn Thuận.
Giacobê Ngô Đình Nhu
JB Ngô Đình Cẩn.
Cụ Cố Tadêo và Bà Cố Elisabeth Ngô Đình Thị Hiệp.
LM. Paul Văn Chi
http://vietcatholic.net/News800/ReadArticle.aspx?ID=72789
Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009
Báo Uc phanh phui tiền Polymer
Cảnh sát Liên Bang Úc nói Lương Ngọc Anh, Tổng giám đốc CFTD, là một trong những nhân vật chính làm trung gian nhận tiền hối lộ để in tiền polymer ở VN. (Hình: website ÐCSVN)
Lê Ðức Thúy từng là Thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN, nay đã mất chức vì vụ in tiền polymer. (Hình: Getty Images)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm...p?a=103399&z=1
MELBOURNE (NV) - Một bài trên báo The Age của Úc hôm 30 Tháng Mười cho hay, ông Lương Ngọc Anh, tổng giám đốc của công ty Phát Triển Công Nghệ (CFTD) tại Hà Nội, được báo này nêu ra như một trong những con bài làm trung gian của vụ ăn hối lộ 10 triệu đô la Úc để in tiền polymer tại Việt Nam. Trong đó, ông Lương Ngọc Anh còn có dấu hiệu liên quan đến guồng máy công an.
Nói một cách khác, vụ chia chác tiền ăn hối lộ để nhập cảng máy móc, mực in và giấy nhựa polymer in tiền, không phải chỉ có bố con ông Lê Ðức Thúy (cựu thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN) mà còn dính tới nhiều người và cơ quan khác nhau.
Cho một vụ tham nhũng lớn, người ta hiểu rằng, không một quan chức nào của chế độ lại bạo phổi ăn một mình. Thế nào cũng phải chia chác trong một liên minh quyền lực để bảo vệ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra. Ðây là một trong những lý do tại sao ai cũng biết tham nhũng là quốc nạn tại Việt Nam, từ trên xuống dưới, mà tỉ lệ vụ việc lại rất nhỏ, rất ít khi bị truy tố.
* Lương Ngọc Anh là ai?
Mới ngày 10 Tháng Mười, 2009, báo điện tử “Ðảng Cộng Sản Việt Nam” (ÐCSVN) có một bài viết dài ca ngợi cuộc đời “ái tình và sự nghiệp” của Lương Ngọc Anh, 47 tuổi. Nay báo The Age ở bên Úc vạch ra cho người ta thấy một Lương Ngọc Anh không mấy lương hảo.
Nhưng ít nhất, bản tin của báo điện tử ÐCSVN cho thấy công ty CFTD làm đầu mối mua sắm cho nhiều cơ quan khác nhau của chế độ Hà Nội gồm “cung cấp hàng hóa dịch vụ công nghệ cao phục vụ các lực lượng vũ trang; Tin học viễn thông phục vụ ngành ngân hàng, tài chính, thanh toán điện tử; Máy rút tiền tự động (ATM); Giải pháp quản lý tiền mặt...; Tự động hóa trong ngành điện và công nghiệp; Nghiên cứu và phát triển các sản phẩm phục vụ công tác chiến đấu của lực lượng an ninh, khoa học hình sự; Ðại lý cho các hãng, nhà sản xuất lớn trên thế giới trong ngành năng lượng; Giao thông vận tải; Thiết bị đặc chủng...”
Công ty CFTD do Lương Ngọc Anh làm tổng giám đốc, theo báo ÐCSVN, có 120 người góp vốn (400 tỉ đồng) và doanh thu hàng năm khoảng $30 triệu đô la. Nếu danh sách cổ đông của CFTD được công bố công khai cho mọi người biết, ít nhất, người ta có thể hiểu được phần nào và tại sao một công ty như CFTD lại trúng những món thầu béo bở.
Bài báo trên tờ The Age ngày 30 Tháng Mười, 2009 nói Lương Ngọc Anh từng du học ở Úc (Monash University), đậu cử nhân và làm nhân viên cho một công ty cung cấp trang bị an ninh ở Victoria.
Người Úc không thể ngờ con người này chỉ một thời gian sau lại trở nên vô cùng giầu có và thế lực ở Việt Nam. Họ lại càng không thể ngờ, một ngày kia, ông ta lại là một trong những nhân vật chính yếu của vụ tai tiếng hối lộ in giấy bạc ở Việt Nam.
Theo cuộc điều tra của báo The Age, 3 cơ quan của chính phủ Úc nghi ngờ Lương Ngọc Anh đóng vai trò trung gian chính yếu mua sắm trang bị máy móc cho Bộ Công An, từ kiểm soát an ninh đến tình báo.
Ông Anh và công ty CFTD đang bị Cảnh Sát Liên Bang Úc điều tra về những cáo buộc làm trung gian nhận tiền hối lộ từ công ty cung cấp giấy nhựa polymer, công ty Securency (liên doanh Úc-Anh Quốc trong đó Ngân Hàng Trung Ương Úc nắm 50% phần hùn) chuyển lại cho Lê Ðức Thúy và nhiều quan chức khác.
* Hối lộ
Những gì được tiết lộ trong cuộc điều tra cho thấy Securency đã chuyển hơn $5 triệu Úc kim đến một số trương mục ở ngoại quốc dính tới Lương Ngọc Anh. Ðây là một trong những bằng cớ nghiêm trọng đã làm bốc lửa tòa nhà Ngân Hàng Trung Ương Úc. CFTD đồng thời cũng đã nhận được nhiều triệu đô la từ Securency như một phần của thỏa thuận mua bán mà từ đó, nhà cầm quyền Việt Nam đã đổi từ tiền giấy sang tiền giấy nhựa.
Cái khôn khéo của đám tham nhũng ở Việt Nam là, họ luôn luôn ngụy trang tất cả những hành động tham nhũng và ăn hối lộ dưới những cái bình phong vô cùng tử tế. Riêng trong vụ này, ông Lê Ðức Thúy từng họp báo ca ngợi tiền giấy nhựa sẽ giúp Việt Nam đối phó lại nạn tiền giả (tiền giấy) vô cùng phổ biến.
Vì nghi ngờ có mối quan hệ đặc biệt với nhà cầm quyền trung ương của Lương Ngọc Anh với công ty CFTD mà ông làm tổng giám đốc, cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc đang bị áp lực phải giải thích các số tiền nói trên. Theo Luật Hình Sự của Úc, các công ty Úc bị cấm trả tiền cho các viên chức chính phủ ngoại quốc hoặc các công ty ngoại quốc nằm trong sự kiểm soát của nhà cầm quyền nước đó. Mục đích là ngăn chặn các sự mua chuộc để chiếm ưu thế kinh doanh.
Tuy nhiên, các số tiền chi trả nhiều nghi vấn nói trên vượt ra ngoài cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc. Nó còn dính cả tới Bộ Ngoại Giao, Bộ Thương Mại của nước này. Mấy năm trước, vụ bán kỹ thuật và trang bị cho Việt Nam in tiền giấy nhựa từng được mô tả là câu chuyện xuất cảng thành công đáng ca ngợi, nay nó hiện ra thành một vụ tai tiếng tham nhũng có tầm vóc quốc tế với những hệ quả liên quan đến tất cả mọi người tham dự.
* Ðiều tra hay bao che?
Câu hỏi được đặt ra và cần có câu trả lời là ai biết những gì, tầm vóc nó tới đâu. Richard Broinowski, nguyên đại sứ Úc tại Việt Nam lên tiếng, “Dựa trên những gì được tiết lộ, theo tôi có vẻ như Bộ Ngoại Giao có thể biết có cái gì đang diễn ra...”
Khi Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam chuẩn bị đổi từ hệ thống tiền giấy sang tiền giấy nhựa 10 năm trước đây, cả nhà cầm quyền Việt Nam lẫn chính phủ Úc đều muốn có sự tham dự của Securency và công ty CFTD trong các cuộc thương thuyết.
Sự hợp tác này lại còn được “bật mí” cho Securency biết là viên chức của công ty CFTD (ám chỉ Lê Ðức Minh, con trai ông Lê Ðức Thúy, làm giám đốc một trong những công ty con của CFTD) có nhiều ngõ ngách để thành công.
Mối liên hệ gia đình này tự nó dẫn đến âu lo tham nhũng hối lộ ở Việt Nam. Báo chí ở Việt Nam từng đặt dấu hỏi về vai trò của Lê Ðức Minh trong vụ in tiền Polymer. Ông Thúy từng lên mặt báo phủ nhận các nghi vấn mờ ám rồi sau đó, mọi chuyện “chìm xuồng.”
Bản kết luận điều tra của Tổng Thanh Tra Nhà Nước Việt Nam nói có thấy những điều bất thường và thiếu minh bạch trong các bản hợp đồng in tiền polymer. Tuy ông Thúy bị khiển trách “kiểm điểm” và mất chức, nhưng vụ in tiền giấy polymer qua các bản hợp đồng ký với Securency vẫn tiếp tục. Việt Nam chính thức phát hành một số tiền giấy nhựa polymer từ năm 2002.
Theo cuộc điều tra của báo The Age, viên chức chính phủ Úc đã can dự chặt chẽ (ở đằng sau) trong các cuộc thương thuyết in tiền cho Việt Nam, kể cả chuyện công ty Securency hợp tác với CFTD.
Câu hỏi chính yếu ở đây, the Age viết, là có ai ở Securency, Ngân Hàng Trung Ương Úc, Bộ Ngoại Giao Úc, hay Bộ Thương Mại Úc biết Lương Ngọc Anh và công ty CFTD quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An và các cơ quan khác của Việt Nam hay không?
Ðiều này khiến người ta đặt nghi vấn, có thể, CFTD chính là một công ty tư nhân thành lập với tiền của Bộ Công An và nhiều viên chức quyền thế của chế độ.
Báo The Age nói không thể tin là Bộ Ngoại Giao và Bộ Thương Mại của Úc không biết điều này. Bởi vì, các tài liệu của công ty CFTD và các công ty con của nó cho thấy, ngoài Lương Ngọc Anh, nhiều đại diện, các chức giám đốc, và người nắm cổ phần của các công ty này là viên chức nhà cầm quyền Việt Nam.
Theo cựu Ðại Sứ Broinowski, tiền hối lộ cho những cá nhân quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An Việt Nam là vi phạm đạo đức và cũng có thể vi phạm luật lệ hình sự mà bản án có thể lên đến 10 năm tù. (T.N)
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Lê Ðức Thúy từng là Thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN, nay đã mất chức vì vụ in tiền polymer. (Hình: Getty Images)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm...p?a=103399&z=1
MELBOURNE (NV) - Một bài trên báo The Age của Úc hôm 30 Tháng Mười cho hay, ông Lương Ngọc Anh, tổng giám đốc của công ty Phát Triển Công Nghệ (CFTD) tại Hà Nội, được báo này nêu ra như một trong những con bài làm trung gian của vụ ăn hối lộ 10 triệu đô la Úc để in tiền polymer tại Việt Nam. Trong đó, ông Lương Ngọc Anh còn có dấu hiệu liên quan đến guồng máy công an.
Nói một cách khác, vụ chia chác tiền ăn hối lộ để nhập cảng máy móc, mực in và giấy nhựa polymer in tiền, không phải chỉ có bố con ông Lê Ðức Thúy (cựu thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước VN) mà còn dính tới nhiều người và cơ quan khác nhau.
Cho một vụ tham nhũng lớn, người ta hiểu rằng, không một quan chức nào của chế độ lại bạo phổi ăn một mình. Thế nào cũng phải chia chác trong một liên minh quyền lực để bảo vệ lẫn nhau nếu có chuyện gì xảy ra. Ðây là một trong những lý do tại sao ai cũng biết tham nhũng là quốc nạn tại Việt Nam, từ trên xuống dưới, mà tỉ lệ vụ việc lại rất nhỏ, rất ít khi bị truy tố.
* Lương Ngọc Anh là ai?
Mới ngày 10 Tháng Mười, 2009, báo điện tử “Ðảng Cộng Sản Việt Nam” (ÐCSVN) có một bài viết dài ca ngợi cuộc đời “ái tình và sự nghiệp” của Lương Ngọc Anh, 47 tuổi. Nay báo The Age ở bên Úc vạch ra cho người ta thấy một Lương Ngọc Anh không mấy lương hảo.
Nhưng ít nhất, bản tin của báo điện tử ÐCSVN cho thấy công ty CFTD làm đầu mối mua sắm cho nhiều cơ quan khác nhau của chế độ Hà Nội gồm “cung cấp hàng hóa dịch vụ công nghệ cao phục vụ các lực lượng vũ trang; Tin học viễn thông phục vụ ngành ngân hàng, tài chính, thanh toán điện tử; Máy rút tiền tự động (ATM); Giải pháp quản lý tiền mặt...; Tự động hóa trong ngành điện và công nghiệp; Nghiên cứu và phát triển các sản phẩm phục vụ công tác chiến đấu của lực lượng an ninh, khoa học hình sự; Ðại lý cho các hãng, nhà sản xuất lớn trên thế giới trong ngành năng lượng; Giao thông vận tải; Thiết bị đặc chủng...”
Công ty CFTD do Lương Ngọc Anh làm tổng giám đốc, theo báo ÐCSVN, có 120 người góp vốn (400 tỉ đồng) và doanh thu hàng năm khoảng $30 triệu đô la. Nếu danh sách cổ đông của CFTD được công bố công khai cho mọi người biết, ít nhất, người ta có thể hiểu được phần nào và tại sao một công ty như CFTD lại trúng những món thầu béo bở.
Bài báo trên tờ The Age ngày 30 Tháng Mười, 2009 nói Lương Ngọc Anh từng du học ở Úc (Monash University), đậu cử nhân và làm nhân viên cho một công ty cung cấp trang bị an ninh ở Victoria.
Người Úc không thể ngờ con người này chỉ một thời gian sau lại trở nên vô cùng giầu có và thế lực ở Việt Nam. Họ lại càng không thể ngờ, một ngày kia, ông ta lại là một trong những nhân vật chính yếu của vụ tai tiếng hối lộ in giấy bạc ở Việt Nam.
Theo cuộc điều tra của báo The Age, 3 cơ quan của chính phủ Úc nghi ngờ Lương Ngọc Anh đóng vai trò trung gian chính yếu mua sắm trang bị máy móc cho Bộ Công An, từ kiểm soát an ninh đến tình báo.
Ông Anh và công ty CFTD đang bị Cảnh Sát Liên Bang Úc điều tra về những cáo buộc làm trung gian nhận tiền hối lộ từ công ty cung cấp giấy nhựa polymer, công ty Securency (liên doanh Úc-Anh Quốc trong đó Ngân Hàng Trung Ương Úc nắm 50% phần hùn) chuyển lại cho Lê Ðức Thúy và nhiều quan chức khác.
* Hối lộ
Những gì được tiết lộ trong cuộc điều tra cho thấy Securency đã chuyển hơn $5 triệu Úc kim đến một số trương mục ở ngoại quốc dính tới Lương Ngọc Anh. Ðây là một trong những bằng cớ nghiêm trọng đã làm bốc lửa tòa nhà Ngân Hàng Trung Ương Úc. CFTD đồng thời cũng đã nhận được nhiều triệu đô la từ Securency như một phần của thỏa thuận mua bán mà từ đó, nhà cầm quyền Việt Nam đã đổi từ tiền giấy sang tiền giấy nhựa.
Cái khôn khéo của đám tham nhũng ở Việt Nam là, họ luôn luôn ngụy trang tất cả những hành động tham nhũng và ăn hối lộ dưới những cái bình phong vô cùng tử tế. Riêng trong vụ này, ông Lê Ðức Thúy từng họp báo ca ngợi tiền giấy nhựa sẽ giúp Việt Nam đối phó lại nạn tiền giả (tiền giấy) vô cùng phổ biến.
Vì nghi ngờ có mối quan hệ đặc biệt với nhà cầm quyền trung ương của Lương Ngọc Anh với công ty CFTD mà ông làm tổng giám đốc, cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc đang bị áp lực phải giải thích các số tiền nói trên. Theo Luật Hình Sự của Úc, các công ty Úc bị cấm trả tiền cho các viên chức chính phủ ngoại quốc hoặc các công ty ngoại quốc nằm trong sự kiểm soát của nhà cầm quyền nước đó. Mục đích là ngăn chặn các sự mua chuộc để chiếm ưu thế kinh doanh.
Tuy nhiên, các số tiền chi trả nhiều nghi vấn nói trên vượt ra ngoài cả Securency và Ngân Hàng Trung Ương Úc. Nó còn dính cả tới Bộ Ngoại Giao, Bộ Thương Mại của nước này. Mấy năm trước, vụ bán kỹ thuật và trang bị cho Việt Nam in tiền giấy nhựa từng được mô tả là câu chuyện xuất cảng thành công đáng ca ngợi, nay nó hiện ra thành một vụ tai tiếng tham nhũng có tầm vóc quốc tế với những hệ quả liên quan đến tất cả mọi người tham dự.
* Ðiều tra hay bao che?
Câu hỏi được đặt ra và cần có câu trả lời là ai biết những gì, tầm vóc nó tới đâu. Richard Broinowski, nguyên đại sứ Úc tại Việt Nam lên tiếng, “Dựa trên những gì được tiết lộ, theo tôi có vẻ như Bộ Ngoại Giao có thể biết có cái gì đang diễn ra...”
Khi Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam chuẩn bị đổi từ hệ thống tiền giấy sang tiền giấy nhựa 10 năm trước đây, cả nhà cầm quyền Việt Nam lẫn chính phủ Úc đều muốn có sự tham dự của Securency và công ty CFTD trong các cuộc thương thuyết.
Sự hợp tác này lại còn được “bật mí” cho Securency biết là viên chức của công ty CFTD (ám chỉ Lê Ðức Minh, con trai ông Lê Ðức Thúy, làm giám đốc một trong những công ty con của CFTD) có nhiều ngõ ngách để thành công.
Mối liên hệ gia đình này tự nó dẫn đến âu lo tham nhũng hối lộ ở Việt Nam. Báo chí ở Việt Nam từng đặt dấu hỏi về vai trò của Lê Ðức Minh trong vụ in tiền Polymer. Ông Thúy từng lên mặt báo phủ nhận các nghi vấn mờ ám rồi sau đó, mọi chuyện “chìm xuồng.”
Bản kết luận điều tra của Tổng Thanh Tra Nhà Nước Việt Nam nói có thấy những điều bất thường và thiếu minh bạch trong các bản hợp đồng in tiền polymer. Tuy ông Thúy bị khiển trách “kiểm điểm” và mất chức, nhưng vụ in tiền giấy polymer qua các bản hợp đồng ký với Securency vẫn tiếp tục. Việt Nam chính thức phát hành một số tiền giấy nhựa polymer từ năm 2002.
Theo cuộc điều tra của báo The Age, viên chức chính phủ Úc đã can dự chặt chẽ (ở đằng sau) trong các cuộc thương thuyết in tiền cho Việt Nam, kể cả chuyện công ty Securency hợp tác với CFTD.
Câu hỏi chính yếu ở đây, the Age viết, là có ai ở Securency, Ngân Hàng Trung Ương Úc, Bộ Ngoại Giao Úc, hay Bộ Thương Mại Úc biết Lương Ngọc Anh và công ty CFTD quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An và các cơ quan khác của Việt Nam hay không?
Ðiều này khiến người ta đặt nghi vấn, có thể, CFTD chính là một công ty tư nhân thành lập với tiền của Bộ Công An và nhiều viên chức quyền thế của chế độ.
Báo The Age nói không thể tin là Bộ Ngoại Giao và Bộ Thương Mại của Úc không biết điều này. Bởi vì, các tài liệu của công ty CFTD và các công ty con của nó cho thấy, ngoài Lương Ngọc Anh, nhiều đại diện, các chức giám đốc, và người nắm cổ phần của các công ty này là viên chức nhà cầm quyền Việt Nam.
Theo cựu Ðại Sứ Broinowski, tiền hối lộ cho những cá nhân quan hệ chặt chẽ với Bộ Công An Việt Nam là vi phạm đạo đức và cũng có thể vi phạm luật lệ hình sự mà bản án có thể lên đến 10 năm tù. (T.N)
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Ngân hàng Dự trữ Úc liên quan đến vụ hối lộ tiền polymer
Ngân hàng Dự trữ Úc liên quan đến vụ hối lộ tiền polymer
Alison Caldwell, ABC
Những cáo buộc về việc một công ty do Ngân hàng Dự trữ Úc (RBA) đã đưa hối lộ cho những viên chức chính phủ nước ngoài hàng triệu đô-la đang được Cảnh sát Liên bang Úc điều tra.
Hôm nay đã có báo cáo về một quan chức cấp cao của Việt Nam đã nhận hơn 5 triệu đô-la về việc gọi là tiền trả huê hồng từ công ty Securency.
Theo tờ báo The Age, những chi trả cho quan chức người Việt và công ty của ông đã được chuyển ngân qua một ngân hàng nước ngoài với tổng số trên 12 triệu đô-la.
Hiện giờ các nhà điều tra muốn tìm hiểu xem ai đã biết gì và biết khi nào.
Những cáo buộc này là những khám phá nghiêm trọng nhất trong scandal tham nhũng đang bao trùm Ngân hàng Dự trữ.
Công ty Securency sản xuất nguyên liệu Polymer, được dùng trong những tờ bạc Úc.
Công thức Polymer đã được đăng ký quyền phát minh hiện đang được dùng trong các tờ bạc của trên 27 quốc gia, trong đó có Việt Nam. Quốc gia này đã chuyển sang sử dụng tiền giấy polymer vào năm 2002.
Một thương gia người Hà Nội là Lương Ngọc Anh đã đóng vai trò chính trong thương vụ này.
Công ty Sencurency đã thuê ông vì ông có những liên hệ với các nhân vật cao cấp trong chính quyền. Được biết rằng ông và công ty của ông làm việc cho Bộ Công An Việt Nam.
Theo tờ báo The Age, Securency đã trả cho ông và công ty của ông là CFTD hơn 12 triệu đô-la, một số trong khoản tiền này được chuyển vào tài khoản ngoại quốc ở Thụy Sĩ.
Theo luật lệ chống hối lộ của Liên bang Úc, những công ty Úc trả tiền cho các quan chức hoặc các thành phần do chính quyền điều khiển để kiếm lợi thế trong hợp đồng thương mại là bất hợp pháp.
Nếu chứng minh được các giám đốc của Securency đã biết hoặc phải biết việc ông Lương đã làm đại diện cho Chính phủ Việt Nam, những người này sẽ bị truy tố hình sự với bản án 10 năm tù.
Những cáo buộc này cũng đưa ra câu hỏi về phương thức làm việc của Ngân hàng Dự Trữ. Một số quan chức của nhà băng này nằm trong hội đồng quản trị của Securency và điều hành các hoặc động của công ty.
Còn có cả Bộ Ngoại giao và Thương mại cũng như những cơ quan khác của chính phủ Úc cũng đã làm việc với Securency trên toàn thế giới.
Richard Broinowski là cựu Đại sứ Úc tại Việt Nam. Ông nói rằng vụ scandal này đã đưa ra những vấn đề quan trọng cho Chính quyền.
"Tôi cho rằng vấn đề chính là mọi người đã phải nhận biết những chuyện gì đang xảy ra," ông nói.
"Nếu câu chuyện này có thật thì nó cho thấy RBA phải biết về nó, do đó các viên chức cấp cao của Canberra cũng phải biết - kể cả Bộ Ngoại giao và Thương mại.
"Nước Úc đã ký cam kết quốc tế về luật lệ chống tham nhũng, và chúng ta không nên dính líu đến những việc như thế này.
"Tôi thấy việc này tương tự như vụ scandal của công ty AWB, hiện vẫn chưa được điều tra thấu đáo và những người dính líu đến nó vẫn chưa được truy tố trách nhiệm.
"Tờ báo The Age đã trích lời tôi nói rằng Bộ Công an Việt Nam là một cơ quan bẩn thỉu, ý của tôi là trong khía cạnh của sự việc này thì đúng, vì họ có trách nhiệm đến an ninh xã hội và ở một đất nước như Việt Nam thì sự minh bạch không được rõ ràng lắm," ông nói.
"Lẽ ra tôi nên nói rằng tôi không đề cập đến sự kinh tởm về đạo đức hoặc ngược lại đối với cơ quan này. Bất cứ cơ quan chính quyền nào ở Việt Nam cũng có trách nhiệm trong việc này và các quan chức Úc cũng phải biết được ai dính líu đến."
Ông Lương là giám đốc điều hành ở Úc của công ty mình, có trụ sở ở Fankston, vùng đông nam Melbourne.
Hai năm trước, các giám đốc của Securency nói rằng công ty trên chỉ có vai trò giới hạn trong việc chuyển ngữ tài liệu, tổ chức các cuộc họp và đón người ở sân bay.
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Alison Caldwell, ABC
Những cáo buộc về việc một công ty do Ngân hàng Dự trữ Úc (RBA) đã đưa hối lộ cho những viên chức chính phủ nước ngoài hàng triệu đô-la đang được Cảnh sát Liên bang Úc điều tra.
Hôm nay đã có báo cáo về một quan chức cấp cao của Việt Nam đã nhận hơn 5 triệu đô-la về việc gọi là tiền trả huê hồng từ công ty Securency.
Theo tờ báo The Age, những chi trả cho quan chức người Việt và công ty của ông đã được chuyển ngân qua một ngân hàng nước ngoài với tổng số trên 12 triệu đô-la.
Hiện giờ các nhà điều tra muốn tìm hiểu xem ai đã biết gì và biết khi nào.
Những cáo buộc này là những khám phá nghiêm trọng nhất trong scandal tham nhũng đang bao trùm Ngân hàng Dự trữ.
Công ty Securency sản xuất nguyên liệu Polymer, được dùng trong những tờ bạc Úc.
Công thức Polymer đã được đăng ký quyền phát minh hiện đang được dùng trong các tờ bạc của trên 27 quốc gia, trong đó có Việt Nam. Quốc gia này đã chuyển sang sử dụng tiền giấy polymer vào năm 2002.
Một thương gia người Hà Nội là Lương Ngọc Anh đã đóng vai trò chính trong thương vụ này.
Công ty Sencurency đã thuê ông vì ông có những liên hệ với các nhân vật cao cấp trong chính quyền. Được biết rằng ông và công ty của ông làm việc cho Bộ Công An Việt Nam.
Theo tờ báo The Age, Securency đã trả cho ông và công ty của ông là CFTD hơn 12 triệu đô-la, một số trong khoản tiền này được chuyển vào tài khoản ngoại quốc ở Thụy Sĩ.
Theo luật lệ chống hối lộ của Liên bang Úc, những công ty Úc trả tiền cho các quan chức hoặc các thành phần do chính quyền điều khiển để kiếm lợi thế trong hợp đồng thương mại là bất hợp pháp.
Nếu chứng minh được các giám đốc của Securency đã biết hoặc phải biết việc ông Lương đã làm đại diện cho Chính phủ Việt Nam, những người này sẽ bị truy tố hình sự với bản án 10 năm tù.
Những cáo buộc này cũng đưa ra câu hỏi về phương thức làm việc của Ngân hàng Dự Trữ. Một số quan chức của nhà băng này nằm trong hội đồng quản trị của Securency và điều hành các hoặc động của công ty.
Còn có cả Bộ Ngoại giao và Thương mại cũng như những cơ quan khác của chính phủ Úc cũng đã làm việc với Securency trên toàn thế giới.
Richard Broinowski là cựu Đại sứ Úc tại Việt Nam. Ông nói rằng vụ scandal này đã đưa ra những vấn đề quan trọng cho Chính quyền.
"Tôi cho rằng vấn đề chính là mọi người đã phải nhận biết những chuyện gì đang xảy ra," ông nói.
"Nếu câu chuyện này có thật thì nó cho thấy RBA phải biết về nó, do đó các viên chức cấp cao của Canberra cũng phải biết - kể cả Bộ Ngoại giao và Thương mại.
"Nước Úc đã ký cam kết quốc tế về luật lệ chống tham nhũng, và chúng ta không nên dính líu đến những việc như thế này.
"Tôi thấy việc này tương tự như vụ scandal của công ty AWB, hiện vẫn chưa được điều tra thấu đáo và những người dính líu đến nó vẫn chưa được truy tố trách nhiệm.
"Tờ báo The Age đã trích lời tôi nói rằng Bộ Công an Việt Nam là một cơ quan bẩn thỉu, ý của tôi là trong khía cạnh của sự việc này thì đúng, vì họ có trách nhiệm đến an ninh xã hội và ở một đất nước như Việt Nam thì sự minh bạch không được rõ ràng lắm," ông nói.
"Lẽ ra tôi nên nói rằng tôi không đề cập đến sự kinh tởm về đạo đức hoặc ngược lại đối với cơ quan này. Bất cứ cơ quan chính quyền nào ở Việt Nam cũng có trách nhiệm trong việc này và các quan chức Úc cũng phải biết được ai dính líu đến."
Ông Lương là giám đốc điều hành ở Úc của công ty mình, có trụ sở ở Fankston, vùng đông nam Melbourne.
Hai năm trước, các giám đốc của Securency nói rằng công ty trên chỉ có vai trò giới hạn trong việc chuyển ngữ tài liệu, tổ chức các cuộc họp và đón người ở sân bay.
http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=32348
Giáo dục: Xin cho tôi nói thẳng
G.S. Hoàng Tụy, Báo Tia Sáng (đã bị đóng cửa)
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
Thật đáng tiếc ngành giáo dục chưa học được bao nhiêu bài học đắt giá đó. Hai mươi năm qua, hết đời bộ trưởng này đến đời bộ trưởng khác vẫn tiếp tục ca cái điệp khúc “thành tựu giáo dục là vĩ đại, bên cạnh đó còn nhiều bất cập”. Căn nhà giáo dục đã cũ nát thảm hại nhưng cứ loay hoay nay cơi nới chỗ này, mai sửa chữa chỗ kia, rốt cuộc thành ra căn nhà dị dạng chẳng ai muốn ở. Gia đình nào có khả năng đều tìm cách gửi con em ra nước ngoài để chạy trốn giáo dục trong nước. Chẳng thế mà có người nói vui nhưng thật cay đắng: nên có luật cấm quan chức cấp cao gửi con em du học nước ngoài thì may ra giáo dục mới có cơ hội được chấn hưng.
Điều rất lạ là các nghị quyết của Đại hội Đảng và các Hội nghị TƯ 3, 7, 9 đều đòi hỏi phải tiến hành cải cách giáo dục như một yêu cầu bức thiết của xã hội, nhưng những vị nhận trách nhiệm trực tiếp thì lại chẳng hề quan tâm thực hiện các nghị quyết ấy, thậm chí còn nói ngược lại. Chiến lược giáo dục dự thảo đến lần thứ 15 vẫn chỉ thấy lặp lại những quan niệm, tư duy cũ rích, tuy ngôn từ và số liệu có thay đổi cho hợp thời trang (như từ “đổi mới” xuất hiện với tần số kỷ lục). Bên cạnh đó, có những mục tiêu nghe thật hoành tráng, nào là từ nay đến 2020 (tức trong 11 năm tới) đào tạo 20.000 tiến sĩ, xây dựng 4 trường đại học đẳng cấp quốc tế, 1 trường vào tốp 200 thế giới, v.v… Song người dân vẫn phân vân: 3 năm qua ta đã làm được gì mà có thể đặt kỳ vọng cao như thế cho 11 năm tới? hay là ta đang mơ mộng thiếu thực tế, thiếu trách nhiệm, và căn bệnh thành tích từ ngoài da đã đi vào xương tủy?
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng nhiều lần đỏi hỏi phải thực hiện những biến đổi có tính cách mạng để chấn hưng giáo dục. Trong một bài viết đăng trên báo “Tiền Phong” số 25 ngày 18-6-2006, cố GS Lê Văn Giạng, một cựu lãnh đạo có uy tín của ngành đại học, cũng đã phát biểu: “Đã đến lúc phải chuẩn bị tiến hành một cuộc cải cách giáo dục thực sự nghiêm túc và thực sự khoa học để ra khỏi tình hình khủng hoảng triền miên của giáo dục 20 năm vừa rồi, để bước vào thời kỳ chấn hưng giáo dục như Nghị quyết của Đại hội Đảng X vừa yêu cầu”. Đó là chưa kể nhiều kiến nghị tương tự của nhiều bậc thức giả trong nước và Việt kiều, đặc biệt bản điều trần của 24 trí thức năm 2004 và bản kiến nghị đầu năm 2009 của Viện Nghiên cứu Phát triển IDS (nay đã giải thể). Thiết nghĩ chỉ những ai quá vô tâm với đất nước mới có thể yên lòng trước tình hình giáo dục hiện nay.
Những “đổi mới” trong các đề án công tác của ngành giáo dục, giỏi lắm cũng chỉ cho ta một nền giáo dục tốt theo chuẩn mực… nửa thế kỷ 20, chứ không thể biến nó thành một nền giáo dục hiện đại ở thế kỷ 21. Cứ xem bản chiến lược giáo dục 2009-2020 thì rõ: ví thử chiến lược này được thực hiện đầy đủ (điều khó thể), thì đến 2020 Việt Nam cũng chỉ có một nền giáo dục kiểu 1950, lạc hậu, còn xa mới hòa nhập được vào nền văn minh thời đại.
Có ý kiến biện bạch rằng hàng loạt cải tiến, đổi mới lớn nhỏ mà ngành giáo dục đang thực hiện cũng là cải cách. Phải công nhận hai chữ “đổi mới” nhan nhản trong hầu hết các đề án công tác của ngành giáo dục, nào là đổi mới nội dung, phương pháp và quy trình đào tạo, đổi mới cơ chế quản lý, đổi mới cơ chế tài chính, đổi mới phương thức triển khai hoạt động khoa học công nghệ, v.v. Chỉ có điều đổi mới thế nào thì chẳng ai giải thích nổi, chẳng ai biết rõ, cho nên cứ đổi mới tùy hứng, tùy tiện, tùy nghi, theo kiểu đầu Ngô mình Sở. Vả chăng cần thấy rằng cái cày chìa vôi dù có cải tiến giỏi đến đâu vẫn không thể biến thành cái máy cày hiện đại được; căn nhà tập thể thời bao cấp dù sửa chữa tân tạo hết mức vẫn không thể thành một chung cư tiện nghi hiện đại.
3. Giáo dục không phải là phòng thí nghiệm
Từ lâu ngành giáo dục đã có thói quen xem học sinh như những con chuột bạch để làm thí nghiệm thoải mái, mà điển hình là mười mấy năm liền thí nghiệm các chương trình phân ban trung học phổ thông. Thí nghiệm đi thí nghiệm lại không biết bao nhiêu lần, tốn kém bạc tỉ và không tính được hết thiệt hại cho các thế hệ học sinh nạn nhân thí nghiệm. Rất khó hiểu tại sao lợi ích của học sinh bị xem thường đến vậy.
Thử nghĩ có hãng hàng không nào dám mạo hiểm đưa máy bay mới ra chỉ để thí điểm xem chở khách có an toàn không? Vậy tại sao Bộ GD&ĐT có quyền thực hiện thí điểm các chương trình phân ban cho hàng nghìn, thậm chí hàng vạn học sinh trong cả hơn chục năm trời ? Mỗi lần thí điểm đều kết luận chưa thành công, kết quả chưa tốt, thế mà người ta vẫn vô tư tiếp tục thí điểm.
Tại sao sau ba mươi năm mà các quy chế đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, hay công nhận, bổ nhiệm GS, PGS của ta vẫn còn nhiều điểm ấu trĩ so với ngay cả một số nước trong khu vực ? Tại sao nhiều quy định sai lầm đến buồn cười trong các quy chế ấy vẫn tồn tại dai dẳng thời gian dài trước đây và có nhiều cái tồn tại mãi đến tận hôm nay? Có người bảo rằng ta không thể máy móc sao chép cách làm của nước ngoài cho nên phải sáng tác cách làm riêng phù hợp với điều kiện của ta. Nghe rất có lý, nhưng phải xét hậu quả thực tế là với cách quản lý ấy ta đã đào tạo ra hàng ngàn tiến sĩ giấy và xây dựng được một đội ngũ PGS, GS với trình độ, chất lượng ra sao ai cũng biết. Ngay gần đây tôi được biết chúng ta có cả những cơ sở đào tạo tiến sĩ về quản lý giáo dục. Cái tin ấy thật sự làm tôi ngỡ ngàng: rồi đây số tiến sĩ ấy đương nhiên sẽ đóng góp vào con số 20.000 tiến sĩ ta dự định đào tạo trong 11 năm tới.
Quan điểm coi thường lợi ích của xã hội thể hiện trong nhiều chủ trương giáo dục mà nếu mô tả là “ngoan cố” có lẽ cũng không sai lắm. Về hàng loạt vấn đề quan trọng như quy chế công nhận, bổ nhiệm GS, PGS, quy chế tổ chức Hội đồng Giáo dục Quốc gia, chuyện biên soạn, xuất bản và phát hành sách giáo khoa, chuyện thi cử, đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, v.v… đã có biết bao đề xuất hợp lý bị bỏ ngoài tai, phải chờ đợi đến cả chục năm trời hay hơn mới được nghiên cứu để tiếp thu. Dù là bậc trí lự cao siêu, thì những người lãnh đạo ngành GD&ĐT cũng không thể luôn luôn sáng suốt. Huống chi, nhìn vào bảng chi tiêu của ngành giáo dục thấy quá nhiều khoản chi lớn để “nâng cấp năng lực quản lý”, cử cán bộ đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở các nước, chứng tỏ điều ngược lại có lẽ đúng hơn.
Như đã nói trên, nguyên nhân sa sút của giáo dục là quản lý yếu kém, song cần nói cụ thể hơn là quản lý yếu kém như thế nào.
Trong chiến tranh chống Pháp rồi chống Mỹ, giữa muôn vàn khó khăn, giáo dục nói chung và đại học nói riêng vẫn phát triển tốt là nhờ có được những vị tư lệnh hiểu biết sâu sắc giáo dục, có tầm nhìn xa, có uy tín cao trong ngành về cả đức độ và tài năng. Sau này chúng ta thường xuyên gặp khó khăn cũng chính là vì tâm và tầm của cơ quan quản lý giáo dục. Nếu xem giáo dục là quốc sách hàng đầu thì phải hết sức coi trọng nhiệm vụ lãnh đạo giáo dục. Người được giao phó nhiệm vụ này chẳng những phải hiểu biết sâu sắc giáo dục hiện đại mà còn phải có điều kiện tập trung toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ ấy. Không thể giao nhiệm vụ quan trọng trong quản lý giáo dục cho những người chưa biết việc, chưa thạo việc.
Trong giáo dục, khoa học có những vấn đề mà tranh luận cả ngày cũng không kết luận nổi, nếu vốn hiểu biết và vốn văn hóa phổ quát quá khác nhau. Cho nên cần, rất cần chờ đợi và lắng nghe nhau, song trước hết phải được thẳng thắn trao đổi ý kiến.
Tạp chí Tia Sáng
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém
Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.
Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.
Khẩu hiệu “trường học thân thiện, học sinh tích cực” nghe thì hay, nhưng băn khoăn lớn là làm thế nào trong hai năm tới chấm dứt được nạn “đọc, chép” trong khi mọi thứ khác, từ chương trình, sách giáo khoa, tổ chức học tập cho đến thi cử và nhiều chuyện cốt lõi khác về tư duy giáo dục vẫn căn bản gần y nguyên như nửa thế kỷ trước. Thật xót xa khi học sinh được khuyên “học làm người trước khi học chữ” mà có nơi nhân danh chuẩn hóa giáo viên người ta buộc các thầy cô chưa đạt chuẩn phải đeo trước ngực tấm biển “giáo viên chưa đạt chuẩn” khi vào lớp. Quản lý thiếu nhân tính như thế tránh sao được những chuyện đau lòng như thầy bắt trò liếm ghế, trò tạt a-xit thầy, học sinh lớp 11-12 đâm chém nhau ngay trước cổng trường, v.v. Nói chống bệnh thành tích mà trước kia tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông đạt trên 90%, nay sau hai năm thi cử nghiêm túc hơn, tỉ lệ đó cũng đã dần dần trở lại xấp xỉ… 90%, không biết phép lạ nào đã nâng cao chất lượng học tập nhanh chóng như vậy.
Thật đáng tiếc ngành giáo dục chưa học được bao nhiêu bài học đắt giá đó. Hai mươi năm qua, hết đời bộ trưởng này đến đời bộ trưởng khác vẫn tiếp tục ca cái điệp khúc “thành tựu giáo dục là vĩ đại, bên cạnh đó còn nhiều bất cập”. Căn nhà giáo dục đã cũ nát thảm hại nhưng cứ loay hoay nay cơi nới chỗ này, mai sửa chữa chỗ kia, rốt cuộc thành ra căn nhà dị dạng chẳng ai muốn ở. Gia đình nào có khả năng đều tìm cách gửi con em ra nước ngoài để chạy trốn giáo dục trong nước. Chẳng thế mà có người nói vui nhưng thật cay đắng: nên có luật cấm quan chức cấp cao gửi con em du học nước ngoài thì may ra giáo dục mới có cơ hội được chấn hưng.
Điều rất lạ là các nghị quyết của Đại hội Đảng và các Hội nghị TƯ 3, 7, 9 đều đòi hỏi phải tiến hành cải cách giáo dục như một yêu cầu bức thiết của xã hội, nhưng những vị nhận trách nhiệm trực tiếp thì lại chẳng hề quan tâm thực hiện các nghị quyết ấy, thậm chí còn nói ngược lại. Chiến lược giáo dục dự thảo đến lần thứ 15 vẫn chỉ thấy lặp lại những quan niệm, tư duy cũ rích, tuy ngôn từ và số liệu có thay đổi cho hợp thời trang (như từ “đổi mới” xuất hiện với tần số kỷ lục). Bên cạnh đó, có những mục tiêu nghe thật hoành tráng, nào là từ nay đến 2020 (tức trong 11 năm tới) đào tạo 20.000 tiến sĩ, xây dựng 4 trường đại học đẳng cấp quốc tế, 1 trường vào tốp 200 thế giới, v.v… Song người dân vẫn phân vân: 3 năm qua ta đã làm được gì mà có thể đặt kỳ vọng cao như thế cho 11 năm tới? hay là ta đang mơ mộng thiếu thực tế, thiếu trách nhiệm, và căn bệnh thành tích từ ngoài da đã đi vào xương tủy?
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã từng nhiều lần đỏi hỏi phải thực hiện những biến đổi có tính cách mạng để chấn hưng giáo dục. Trong một bài viết đăng trên báo “Tiền Phong” số 25 ngày 18-6-2006, cố GS Lê Văn Giạng, một cựu lãnh đạo có uy tín của ngành đại học, cũng đã phát biểu: “Đã đến lúc phải chuẩn bị tiến hành một cuộc cải cách giáo dục thực sự nghiêm túc và thực sự khoa học để ra khỏi tình hình khủng hoảng triền miên của giáo dục 20 năm vừa rồi, để bước vào thời kỳ chấn hưng giáo dục như Nghị quyết của Đại hội Đảng X vừa yêu cầu”. Đó là chưa kể nhiều kiến nghị tương tự của nhiều bậc thức giả trong nước và Việt kiều, đặc biệt bản điều trần của 24 trí thức năm 2004 và bản kiến nghị đầu năm 2009 của Viện Nghiên cứu Phát triển IDS (nay đã giải thể). Thiết nghĩ chỉ những ai quá vô tâm với đất nước mới có thể yên lòng trước tình hình giáo dục hiện nay.
Những “đổi mới” trong các đề án công tác của ngành giáo dục, giỏi lắm cũng chỉ cho ta một nền giáo dục tốt theo chuẩn mực… nửa thế kỷ 20, chứ không thể biến nó thành một nền giáo dục hiện đại ở thế kỷ 21. Cứ xem bản chiến lược giáo dục 2009-2020 thì rõ: ví thử chiến lược này được thực hiện đầy đủ (điều khó thể), thì đến 2020 Việt Nam cũng chỉ có một nền giáo dục kiểu 1950, lạc hậu, còn xa mới hòa nhập được vào nền văn minh thời đại.
Có ý kiến biện bạch rằng hàng loạt cải tiến, đổi mới lớn nhỏ mà ngành giáo dục đang thực hiện cũng là cải cách. Phải công nhận hai chữ “đổi mới” nhan nhản trong hầu hết các đề án công tác của ngành giáo dục, nào là đổi mới nội dung, phương pháp và quy trình đào tạo, đổi mới cơ chế quản lý, đổi mới cơ chế tài chính, đổi mới phương thức triển khai hoạt động khoa học công nghệ, v.v. Chỉ có điều đổi mới thế nào thì chẳng ai giải thích nổi, chẳng ai biết rõ, cho nên cứ đổi mới tùy hứng, tùy tiện, tùy nghi, theo kiểu đầu Ngô mình Sở. Vả chăng cần thấy rằng cái cày chìa vôi dù có cải tiến giỏi đến đâu vẫn không thể biến thành cái máy cày hiện đại được; căn nhà tập thể thời bao cấp dù sửa chữa tân tạo hết mức vẫn không thể thành một chung cư tiện nghi hiện đại.
3. Giáo dục không phải là phòng thí nghiệm
Từ lâu ngành giáo dục đã có thói quen xem học sinh như những con chuột bạch để làm thí nghiệm thoải mái, mà điển hình là mười mấy năm liền thí nghiệm các chương trình phân ban trung học phổ thông. Thí nghiệm đi thí nghiệm lại không biết bao nhiêu lần, tốn kém bạc tỉ và không tính được hết thiệt hại cho các thế hệ học sinh nạn nhân thí nghiệm. Rất khó hiểu tại sao lợi ích của học sinh bị xem thường đến vậy.
Thử nghĩ có hãng hàng không nào dám mạo hiểm đưa máy bay mới ra chỉ để thí điểm xem chở khách có an toàn không? Vậy tại sao Bộ GD&ĐT có quyền thực hiện thí điểm các chương trình phân ban cho hàng nghìn, thậm chí hàng vạn học sinh trong cả hơn chục năm trời ? Mỗi lần thí điểm đều kết luận chưa thành công, kết quả chưa tốt, thế mà người ta vẫn vô tư tiếp tục thí điểm.
Tại sao sau ba mươi năm mà các quy chế đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, hay công nhận, bổ nhiệm GS, PGS của ta vẫn còn nhiều điểm ấu trĩ so với ngay cả một số nước trong khu vực ? Tại sao nhiều quy định sai lầm đến buồn cười trong các quy chế ấy vẫn tồn tại dai dẳng thời gian dài trước đây và có nhiều cái tồn tại mãi đến tận hôm nay? Có người bảo rằng ta không thể máy móc sao chép cách làm của nước ngoài cho nên phải sáng tác cách làm riêng phù hợp với điều kiện của ta. Nghe rất có lý, nhưng phải xét hậu quả thực tế là với cách quản lý ấy ta đã đào tạo ra hàng ngàn tiến sĩ giấy và xây dựng được một đội ngũ PGS, GS với trình độ, chất lượng ra sao ai cũng biết. Ngay gần đây tôi được biết chúng ta có cả những cơ sở đào tạo tiến sĩ về quản lý giáo dục. Cái tin ấy thật sự làm tôi ngỡ ngàng: rồi đây số tiến sĩ ấy đương nhiên sẽ đóng góp vào con số 20.000 tiến sĩ ta dự định đào tạo trong 11 năm tới.
Quan điểm coi thường lợi ích của xã hội thể hiện trong nhiều chủ trương giáo dục mà nếu mô tả là “ngoan cố” có lẽ cũng không sai lắm. Về hàng loạt vấn đề quan trọng như quy chế công nhận, bổ nhiệm GS, PGS, quy chế tổ chức Hội đồng Giáo dục Quốc gia, chuyện biên soạn, xuất bản và phát hành sách giáo khoa, chuyện thi cử, đào tạo tiến sĩ, thạc sĩ, v.v… đã có biết bao đề xuất hợp lý bị bỏ ngoài tai, phải chờ đợi đến cả chục năm trời hay hơn mới được nghiên cứu để tiếp thu. Dù là bậc trí lự cao siêu, thì những người lãnh đạo ngành GD&ĐT cũng không thể luôn luôn sáng suốt. Huống chi, nhìn vào bảng chi tiêu của ngành giáo dục thấy quá nhiều khoản chi lớn để “nâng cấp năng lực quản lý”, cử cán bộ đi tham quan, học tập kinh nghiệm ở các nước, chứng tỏ điều ngược lại có lẽ đúng hơn.
Như đã nói trên, nguyên nhân sa sút của giáo dục là quản lý yếu kém, song cần nói cụ thể hơn là quản lý yếu kém như thế nào.
Trong chiến tranh chống Pháp rồi chống Mỹ, giữa muôn vàn khó khăn, giáo dục nói chung và đại học nói riêng vẫn phát triển tốt là nhờ có được những vị tư lệnh hiểu biết sâu sắc giáo dục, có tầm nhìn xa, có uy tín cao trong ngành về cả đức độ và tài năng. Sau này chúng ta thường xuyên gặp khó khăn cũng chính là vì tâm và tầm của cơ quan quản lý giáo dục. Nếu xem giáo dục là quốc sách hàng đầu thì phải hết sức coi trọng nhiệm vụ lãnh đạo giáo dục. Người được giao phó nhiệm vụ này chẳng những phải hiểu biết sâu sắc giáo dục hiện đại mà còn phải có điều kiện tập trung toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ ấy. Không thể giao nhiệm vụ quan trọng trong quản lý giáo dục cho những người chưa biết việc, chưa thạo việc.
Trong giáo dục, khoa học có những vấn đề mà tranh luận cả ngày cũng không kết luận nổi, nếu vốn hiểu biết và vốn văn hóa phổ quát quá khác nhau. Cho nên cần, rất cần chờ đợi và lắng nghe nhau, song trước hết phải được thẳng thắn trao đổi ý kiến.
Tạp chí Tia Sáng
VỚI THỨ TRƯỞNG NGUYỄN QUÂN: KHÔNG CÓ TỘI HAIY KHÔNG CÓ ĐÃO ĐỨC XÃ HỘI?
Tội hay đạo đức?
Đọc bài trả lời phỏng vấn của một Thứ trưởng Bộ Khoa học – Công nghệ về việc Vedan được trao giải thưởng với câu trả lời tỉnh queo: “Sản phẩm của Công ty Vedan VN không có tội…” tôi lại nhớ đến câu nói tương tự của một cô bé học sinh khi đoạn phim quay cảnh sinh hoạt tình dục với bạn trai bị phát tán lên mạng tạo nên cơn sốc cho toàn xã hội. Cô bé đó được Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đưa lên màn ảnh để diễn màn khóc lóc, cảm thông và phát biểu với 84 triệu dân VN rằng: “Em không có tội”.
Vâng, có tội hay không có tội, những người dân VN đều hiểu, có thể pháp luật không can thiệp, nhưng có một tòa án khác, tòa án đạo đức xã hội và dư luận luôn cảnh giác và lên tiếng. Chỉ biết rằng dư luận nhân dân đã coi việc làm của VTV là một việc làm phản cảm với cộng đồng. Đưa hình ảnh một cô bé học sinh chưa chồng, đã coi việc sinh hoạt tình dục là chuyện bình thường và tỉnh queo “Em không có tội” thì không thể được sự đồng thuận của dân chúng và nhất là khó có thể ăn nhập với đạo đức xã hội truyền thống của VN.
Và đến nay, ông Thứ trưởng của một Bộ mà người ta coi rằng Bộ này phải là người hiểu nhất và quản lý tốt nhất về khoa học, công nghệ của đất nước, lẽ ra ông Thứ trưởng phải hiểu cặn kẽ việc một sản phẩm được tạo thành như thế nào, công nghệ nào thì không bị coi là ảnh hưởng đạo đức xã hội.
Không phải ngẫu nhiên mà các hãng lớn trên thế giới, khi đưa sản phẩm ra thị trường đều có những cam kết về nguồn gốc sản phẩm cũng như những yếu tố đạo đức xã hội liên quan gọi là “Nguyên tắc đạo đức của nhà cung cấp sản phẩm”.
Chẳng hạn, hãng IBM tuyên bố “Chúng tôi luôn đặt ra các tiêu chuẩn cao cho cách thức thực hiện kinh doanh của chúng tôi – trong các phạm vi từ trách nhiệm công ty và trách nhiệm xã hội cho đến các đạo đức kinh doanh lành mạnh, kể cả việc tuân thủ tất cả các luật pháp và qui định hiện hành”. Trong bản tuyên bố đó, họ cam kết đảm bảo các vấn đề liên quan như sau:
- Không sử dụng lao động Cưỡng bức hoặc Không tự nguyện.
- Không sử dụng lao động Trẻ em
- Đảm bảo lương và Phúc lợi
- Đảm bảo giờ làm việc
- Không phân biệt đối xử
- Tôn trọng và Phẩm giá
- Tự do Nhập hội
- Sức khỏe và An toàn
- Bảo vệ Môi trường
- Bảo vệ Môi trường Luật, Kể cả những Qui định và yêu cầu Pháp lý khác
- Hành vi phù hợp với Đạo lý
- Truyền thông
- Giám sát/Lưu giữ hồ sơ
Hình như, ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ không bao giờ đọc đến điều này?
Vài hình ảnh về Dòng Thị Vải chết bởi Vedan
Vedan, một nhà sản xuất đã lén lút đổ nước thải gây ô nhiễm môi trường, giết chết cả một vùng môi trường rộng lớn. Việc Công ty Vedan không tuân thủ các văn bản pháp luật về xây dựng, về môi trường đã cố tình thiết kế xây dựng hệ thống đổ nước thải thẳng ra sông mà không qua hệ thống xử lý một cách rất tinh vi, chống chế đoàn kiểm tra của nhà nước về môi trường… đã thể hiện rõ ràng ý thức đạo đức xã hội của nhà sản xuất này. Mỗi tháng Vedan “đầu độc” sông Thị Vải bằng 105.600m3 nước thải.
Sản phẩm của Vedan, một nhà sản xuất bất chấp môi trường sống của cộng đồng, của dân chúng, tạo ra thảm họa môi trường ở Việt Nam chỉ nhằm tạo nên sản phẩm thương mại cung cấp cho thị trường kiếm lợi nhuận có được coi là đảm bảo đạo đức xã hội hay không? Thiết nghĩ ông Thứ trưởng là người phải hiểu rõ hơn ai hết.
Giải thưởng cho Vedan(!?)
Vậy nhưng, ông Thứ trưởng không biết, ông vẫn lý luận rằng “sản phẩm tốt thì phải nói là tốt”… thậm chí ông còn đưa ví dụ về thuốc lá, về tham nhũng để chứng minh cho lập luận của mình và bảo vệ cho cái “giải thưởng” “Vì sức khỏe cộng đồng” mà Vedan đã nhận.
Vấn đề cần xem xét là quan niệm của ông Thứ trưởng này như thế nào là tốt?
Giả sử có một tên trộm khét tiếng nào đó đến tặng ông Thứ trưởng một sản phẩm nó vừa chôm được sau vụ giết người cướp của, ông có lý luận rằng: “Sản phẩm này không có tội, có tội chỉ là thằng ăn trộm, vì vậy việc tôi có nhận cái này chẳng sao cả, nó tốt thì phải bảo là nó tốt”?
Trong các tác phẩm văn học, có nói đến thời chiến tranh thế giới lần thứ II, Đức quốc xã đã dùng sản phẩm của các lò thiêu người: dùng tóc người Do Thái để làm len, dùng da của họ để làm chao đèn, mỡ của họ dùng làm xà phòng… Thật sự thì những chiếc áo len đó rất tốt, bền và ấm, những chiếc chao đèn đó rất bền, “đẹp và sang”, những cục xà phòng đó dùng giặt tẩy rất sạch…
Vậy nếu với tư duy này thì khi đưa các sản phẩm trên dự thi, chắc chắn ông Thứ trưởng Nguyễn Quân cũng sẽ trao giải thưởng “Vì sức khỏe cộng đồng” “vì nó tốt”?
Nếu một Thứ trưởng của một bộ quản lý về khoa học, công nghệ mà vẫn có não trạng quan niệm cái tốt chỉ ở sản phẩm mà không quan tâm đến nguồn gốc xuất xứ tội ác của nó, thì chúng ta không thể cứ chỉ trách các doanh nghiệp, các tập đoàn tội phạm vẫn cứ có đất tồn tại.
Vấn đề ở đây, người ta không nói đến “tội” của sản phẩm, mà người ta nhắc đến vấn đề đang thiếu trầm trọng ngay cả nơi những quan chức cấp cao là “Đạo đức xã hội”.
Đằng sau đó là gì?
Vụ việc Vedan nhận giải thưởng “vì sức khỏe cộng đồng” tạo nên cơn sốc dư luận đã được nhiều báo chí, blogger nói đến.
Một số quan chức và cơ quan báo chí đã tốn khá nhiều công để đưa đến cho nhân dân hình ảnh sản phẩm của Vedan “vì sức khỏe cộng đồng” thật sự qua việc kể lể những công lao, tiền bạc của Vedan đóng góp, mà không đoái hoài đến đời sống cộng đồng dân cư đang chịu cảnh thiệt hại lớn lao và dòng sông Thị Vải đã bị bức tử.
Bài viết trên báo Nhân Dân - Cơ quan của TƯ ĐCSVN về Vedan nhận giải
Báo Nhân dân – Cơ quan Trung ương của Đảng Cộng sản Việt Nam đưa tin: “Một trong những doanh nghiệp đạt giải “Sản phẩm chất lượng an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009” là Công ty Cổ Phần Hữu Hạn Vedan Việt Nam đã ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp này trong việc lấy lại niềm tin của người tiêu dùng Việt Nam và xây dựng thương hiệu sản phẩm thân thiện với môi trường sau vụ “tai tiếng” xả chất thải gây ô nhiễm sông Thị Vải. Tại buổi lễ, Vedan Việt Nam đã trao tặng 100 triệu đồng cho các gia đình bị hại do cơn bão số 9.
Trước đó, Vedan Việt Nam đã ủng hộ 200 triệu đồng cho đồng bào bị lũ quét tại tỉnh Bắc Cạn, trao tặng 15 căn nhà tình thương (mỗi căn trị giá 15 triệu đồng) cho các hộ nghèo tại huyện Long Thành, Nhơn Trạch (tỉnh Đồng Nai) và huyện Tân Thành (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu), và trao tặng 130 triệu đồng cho 13 hộ gia đình thương binh liệt sĩ tại huyện Long Thành (tỉnh Đồng Nai) để sửa chữa nhà tình nghĩa đã bị hư hỏng xuống cấp”. (Nguồn: http://www.nhandan.org.vn/tinbai/?top=39&sub=62&article=159003)
Đọc những dòng này trên báo Đảng, người dân quan tâm rằng tờ báo muốn đưa đến thông tin gì? Phải chăng là Vedan sau vụ này lấy lại được niềm tin của người tiêu dùng VN hay chính là ở chỗ số tiền Vedan ủng hộ đi đằng sau đó? Thông tin nào các doanh nghiệp cần biết để mà noi theo? Điều này bạn đọc sẽ tự biết và trả lời.
Một ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ đã bất chấp nguồn gốc sản phẩm để bảo vệ cái “tốt” của sản phẩm Vedan, một tờ Nhân dân đã đưa tin “ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp” chỉ nhăm nhăm vào số tiền đã được trao tặng, biếu, ủng hộ… mà không hề nói lên rằng “ Nông dân đang chờ dài cổ đòi đền bù thiệt hại, môi trường đang bị bức tử, dòng sông Thị Vải vẫn đang chết”.
Phải chăng, ở đây đồng tiền có giá trị cao nhất cho mọi đánh giá và phán quyết?
Phải chăng, những gia đình nghèo, những nạn nhân bão lụt, những gia đình thương binh, liệt sỹ ở Long Thành, Đồng Nai đã phải nhờ đến những đồng tiền mà Vedan kiếm được qua việc đầu độc môi trường Long Thành mới có tiền sửa chữa những ngôi nhà tình nghĩa bị hư hỏng, xuống cấp? Và nhờ có vậy Vedan vẫn ung dung tồn tại và tiếp tục tàn phá môi trường?
Và vì vậy Vedan vẫn nghênh ngang tồn tại thậm chí còn được khen thưởng, và ngược lại môi trường vẫn cứ thế mà đi, nông dân quanh dòng Thị Vải cứ thế mà… chờ.
Hà Nội 29/10/2009
•J.B Nguyễn Hữu Vinh
Đọc bài trả lời phỏng vấn của một Thứ trưởng Bộ Khoa học – Công nghệ về việc Vedan được trao giải thưởng với câu trả lời tỉnh queo: “Sản phẩm của Công ty Vedan VN không có tội…” tôi lại nhớ đến câu nói tương tự của một cô bé học sinh khi đoạn phim quay cảnh sinh hoạt tình dục với bạn trai bị phát tán lên mạng tạo nên cơn sốc cho toàn xã hội. Cô bé đó được Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đưa lên màn ảnh để diễn màn khóc lóc, cảm thông và phát biểu với 84 triệu dân VN rằng: “Em không có tội”.
Vâng, có tội hay không có tội, những người dân VN đều hiểu, có thể pháp luật không can thiệp, nhưng có một tòa án khác, tòa án đạo đức xã hội và dư luận luôn cảnh giác và lên tiếng. Chỉ biết rằng dư luận nhân dân đã coi việc làm của VTV là một việc làm phản cảm với cộng đồng. Đưa hình ảnh một cô bé học sinh chưa chồng, đã coi việc sinh hoạt tình dục là chuyện bình thường và tỉnh queo “Em không có tội” thì không thể được sự đồng thuận của dân chúng và nhất là khó có thể ăn nhập với đạo đức xã hội truyền thống của VN.
Và đến nay, ông Thứ trưởng của một Bộ mà người ta coi rằng Bộ này phải là người hiểu nhất và quản lý tốt nhất về khoa học, công nghệ của đất nước, lẽ ra ông Thứ trưởng phải hiểu cặn kẽ việc một sản phẩm được tạo thành như thế nào, công nghệ nào thì không bị coi là ảnh hưởng đạo đức xã hội.
Không phải ngẫu nhiên mà các hãng lớn trên thế giới, khi đưa sản phẩm ra thị trường đều có những cam kết về nguồn gốc sản phẩm cũng như những yếu tố đạo đức xã hội liên quan gọi là “Nguyên tắc đạo đức của nhà cung cấp sản phẩm”.
Chẳng hạn, hãng IBM tuyên bố “Chúng tôi luôn đặt ra các tiêu chuẩn cao cho cách thức thực hiện kinh doanh của chúng tôi – trong các phạm vi từ trách nhiệm công ty và trách nhiệm xã hội cho đến các đạo đức kinh doanh lành mạnh, kể cả việc tuân thủ tất cả các luật pháp và qui định hiện hành”. Trong bản tuyên bố đó, họ cam kết đảm bảo các vấn đề liên quan như sau:
- Không sử dụng lao động Cưỡng bức hoặc Không tự nguyện.
- Không sử dụng lao động Trẻ em
- Đảm bảo lương và Phúc lợi
- Đảm bảo giờ làm việc
- Không phân biệt đối xử
- Tôn trọng và Phẩm giá
- Tự do Nhập hội
- Sức khỏe và An toàn
- Bảo vệ Môi trường
- Bảo vệ Môi trường Luật, Kể cả những Qui định và yêu cầu Pháp lý khác
- Hành vi phù hợp với Đạo lý
- Truyền thông
- Giám sát/Lưu giữ hồ sơ
Hình như, ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ không bao giờ đọc đến điều này?
Vài hình ảnh về Dòng Thị Vải chết bởi Vedan
Vedan, một nhà sản xuất đã lén lút đổ nước thải gây ô nhiễm môi trường, giết chết cả một vùng môi trường rộng lớn. Việc Công ty Vedan không tuân thủ các văn bản pháp luật về xây dựng, về môi trường đã cố tình thiết kế xây dựng hệ thống đổ nước thải thẳng ra sông mà không qua hệ thống xử lý một cách rất tinh vi, chống chế đoàn kiểm tra của nhà nước về môi trường… đã thể hiện rõ ràng ý thức đạo đức xã hội của nhà sản xuất này. Mỗi tháng Vedan “đầu độc” sông Thị Vải bằng 105.600m3 nước thải.
Sản phẩm của Vedan, một nhà sản xuất bất chấp môi trường sống của cộng đồng, của dân chúng, tạo ra thảm họa môi trường ở Việt Nam chỉ nhằm tạo nên sản phẩm thương mại cung cấp cho thị trường kiếm lợi nhuận có được coi là đảm bảo đạo đức xã hội hay không? Thiết nghĩ ông Thứ trưởng là người phải hiểu rõ hơn ai hết.
Giải thưởng cho Vedan(!?)
Vậy nhưng, ông Thứ trưởng không biết, ông vẫn lý luận rằng “sản phẩm tốt thì phải nói là tốt”… thậm chí ông còn đưa ví dụ về thuốc lá, về tham nhũng để chứng minh cho lập luận của mình và bảo vệ cho cái “giải thưởng” “Vì sức khỏe cộng đồng” mà Vedan đã nhận.
Vấn đề cần xem xét là quan niệm của ông Thứ trưởng này như thế nào là tốt?
Giả sử có một tên trộm khét tiếng nào đó đến tặng ông Thứ trưởng một sản phẩm nó vừa chôm được sau vụ giết người cướp của, ông có lý luận rằng: “Sản phẩm này không có tội, có tội chỉ là thằng ăn trộm, vì vậy việc tôi có nhận cái này chẳng sao cả, nó tốt thì phải bảo là nó tốt”?
Trong các tác phẩm văn học, có nói đến thời chiến tranh thế giới lần thứ II, Đức quốc xã đã dùng sản phẩm của các lò thiêu người: dùng tóc người Do Thái để làm len, dùng da của họ để làm chao đèn, mỡ của họ dùng làm xà phòng… Thật sự thì những chiếc áo len đó rất tốt, bền và ấm, những chiếc chao đèn đó rất bền, “đẹp và sang”, những cục xà phòng đó dùng giặt tẩy rất sạch…
Vậy nếu với tư duy này thì khi đưa các sản phẩm trên dự thi, chắc chắn ông Thứ trưởng Nguyễn Quân cũng sẽ trao giải thưởng “Vì sức khỏe cộng đồng” “vì nó tốt”?
Nếu một Thứ trưởng của một bộ quản lý về khoa học, công nghệ mà vẫn có não trạng quan niệm cái tốt chỉ ở sản phẩm mà không quan tâm đến nguồn gốc xuất xứ tội ác của nó, thì chúng ta không thể cứ chỉ trách các doanh nghiệp, các tập đoàn tội phạm vẫn cứ có đất tồn tại.
Vấn đề ở đây, người ta không nói đến “tội” của sản phẩm, mà người ta nhắc đến vấn đề đang thiếu trầm trọng ngay cả nơi những quan chức cấp cao là “Đạo đức xã hội”.
Đằng sau đó là gì?
Vụ việc Vedan nhận giải thưởng “vì sức khỏe cộng đồng” tạo nên cơn sốc dư luận đã được nhiều báo chí, blogger nói đến.
Một số quan chức và cơ quan báo chí đã tốn khá nhiều công để đưa đến cho nhân dân hình ảnh sản phẩm của Vedan “vì sức khỏe cộng đồng” thật sự qua việc kể lể những công lao, tiền bạc của Vedan đóng góp, mà không đoái hoài đến đời sống cộng đồng dân cư đang chịu cảnh thiệt hại lớn lao và dòng sông Thị Vải đã bị bức tử.
Bài viết trên báo Nhân Dân - Cơ quan của TƯ ĐCSVN về Vedan nhận giải
Báo Nhân dân – Cơ quan Trung ương của Đảng Cộng sản Việt Nam đưa tin: “Một trong những doanh nghiệp đạt giải “Sản phẩm chất lượng an toàn vì sức khỏe cộng đồng năm 2009” là Công ty Cổ Phần Hữu Hạn Vedan Việt Nam đã ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp này trong việc lấy lại niềm tin của người tiêu dùng Việt Nam và xây dựng thương hiệu sản phẩm thân thiện với môi trường sau vụ “tai tiếng” xả chất thải gây ô nhiễm sông Thị Vải. Tại buổi lễ, Vedan Việt Nam đã trao tặng 100 triệu đồng cho các gia đình bị hại do cơn bão số 9.
Trước đó, Vedan Việt Nam đã ủng hộ 200 triệu đồng cho đồng bào bị lũ quét tại tỉnh Bắc Cạn, trao tặng 15 căn nhà tình thương (mỗi căn trị giá 15 triệu đồng) cho các hộ nghèo tại huyện Long Thành, Nhơn Trạch (tỉnh Đồng Nai) và huyện Tân Thành (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu), và trao tặng 130 triệu đồng cho 13 hộ gia đình thương binh liệt sĩ tại huyện Long Thành (tỉnh Đồng Nai) để sửa chữa nhà tình nghĩa đã bị hư hỏng xuống cấp”. (Nguồn: http://www.nhandan.org.vn/tinbai/?top=39&sub=62&article=159003)
Đọc những dòng này trên báo Đảng, người dân quan tâm rằng tờ báo muốn đưa đến thông tin gì? Phải chăng là Vedan sau vụ này lấy lại được niềm tin của người tiêu dùng VN hay chính là ở chỗ số tiền Vedan ủng hộ đi đằng sau đó? Thông tin nào các doanh nghiệp cần biết để mà noi theo? Điều này bạn đọc sẽ tự biết và trả lời.
Một ông Thứ trưởng Bộ khoa học – Công nghệ đã bất chấp nguồn gốc sản phẩm để bảo vệ cái “tốt” của sản phẩm Vedan, một tờ Nhân dân đã đưa tin “ghi nhận nỗ lực của doanh nghiệp” chỉ nhăm nhăm vào số tiền đã được trao tặng, biếu, ủng hộ… mà không hề nói lên rằng “ Nông dân đang chờ dài cổ đòi đền bù thiệt hại, môi trường đang bị bức tử, dòng sông Thị Vải vẫn đang chết”.
Phải chăng, ở đây đồng tiền có giá trị cao nhất cho mọi đánh giá và phán quyết?
Phải chăng, những gia đình nghèo, những nạn nhân bão lụt, những gia đình thương binh, liệt sỹ ở Long Thành, Đồng Nai đã phải nhờ đến những đồng tiền mà Vedan kiếm được qua việc đầu độc môi trường Long Thành mới có tiền sửa chữa những ngôi nhà tình nghĩa bị hư hỏng, xuống cấp? Và nhờ có vậy Vedan vẫn ung dung tồn tại và tiếp tục tàn phá môi trường?
Và vì vậy Vedan vẫn nghênh ngang tồn tại thậm chí còn được khen thưởng, và ngược lại môi trường vẫn cứ thế mà đi, nông dân quanh dòng Thị Vải cứ thế mà… chờ.
Hà Nội 29/10/2009
•J.B Nguyễn Hữu Vinh
Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận họp kín về việc xóa tên LS Lê Trần Luật
Sau 7 lần trì hoãn, cuối cùng, ngày 17/10/2009, Hội đồng Khen thưởng và Kỷ luật của Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận đã có cuộc họp trù bị (họp kín) về việc kỷ luật đối với Luật sư Lê Trần Luật.
Thành phần cuộc họp (không bao gồm Luật sư Lê Trần Luật) như sau:
1. Luật sư Phạm Duy Phước – Chủ nhiệm (số điện thoại 0913646180)
2. Luật sư Sầm Văn Đạo – Phó Chủ nhiệm (số điện thoại 0907979866)
3. Luật sư Trần kim Cang – Phó Chủ nhiệm (số bđiện thoại 0908606261)
4. Luật sư Trần Thị Bích Thủy – Ủy viên (số điện thoại 0909200994)
5. Luật sư Diệp Năng Bình – Ủy viên (số điện thoại 0938488898 )
Theo nguồn tin từ các luật sư thành viên này, cuộc họp trù bị này đã thống nhất sẽ "xóa tên" Luật sư Lê Trần Luật với số phiếu là 3/5, trong đó hai luật sư Trần Kim Cang và Diệp Năng Bình đã phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật.
Được biết, lý do xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật là:
1 .Vi phạm điều 9 của Luật Luật sư: lợi dụng việc hành nghề luật sư gây ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.
2 .Vi phạm điều 10 của Luật Luật sư: không trung thành với Tổ quốc và Hiến pháp.
Vấn đề đặt ra là tại sao có cuộc họp trù bị, mặt khác Luật sư Diệp Năng Bình hiện đang sống tại Thành phố Hồ Chí Minh đã bị cơ quan an ninh "mời làm việc" để lý giải vì sao phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật. Trước đó, cơ quan an ninh đã ra điều kiện với Luật sư Lê Trần Luật là nếu muốn tiếp tục hành nghề luật sư thì phải thừa nhận các bài bào chữa cùa ông là "hiểu sai" đường lối và chính sách của Nhà nước.
Sau khi có kết quả cộc hợp trù bị, Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận đã triệu tập Luật sư Lê Trần Luật để họp chính thức vào ngày 02/11/2009.
CTV
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5684
Thành phần cuộc họp (không bao gồm Luật sư Lê Trần Luật) như sau:
1. Luật sư Phạm Duy Phước – Chủ nhiệm (số điện thoại 0913646180)
2. Luật sư Sầm Văn Đạo – Phó Chủ nhiệm (số điện thoại 0907979866)
3. Luật sư Trần kim Cang – Phó Chủ nhiệm (số bđiện thoại 0908606261)
4. Luật sư Trần Thị Bích Thủy – Ủy viên (số điện thoại 0909200994)
5. Luật sư Diệp Năng Bình – Ủy viên (số điện thoại 0938488898 )
Theo nguồn tin từ các luật sư thành viên này, cuộc họp trù bị này đã thống nhất sẽ "xóa tên" Luật sư Lê Trần Luật với số phiếu là 3/5, trong đó hai luật sư Trần Kim Cang và Diệp Năng Bình đã phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật.
Được biết, lý do xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật là:
1 .Vi phạm điều 9 của Luật Luật sư: lợi dụng việc hành nghề luật sư gây ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.
2 .Vi phạm điều 10 của Luật Luật sư: không trung thành với Tổ quốc và Hiến pháp.
Vấn đề đặt ra là tại sao có cuộc họp trù bị, mặt khác Luật sư Diệp Năng Bình hiện đang sống tại Thành phố Hồ Chí Minh đã bị cơ quan an ninh "mời làm việc" để lý giải vì sao phản đối việc xóa tên đối với Luật sư Lê Trần Luật. Trước đó, cơ quan an ninh đã ra điều kiện với Luật sư Lê Trần Luật là nếu muốn tiếp tục hành nghề luật sư thì phải thừa nhận các bài bào chữa cùa ông là "hiểu sai" đường lối và chính sách của Nhà nước.
Sau khi có kết quả cộc hợp trù bị, Đoàn Luật sư tỉnh Ninh Thuận đã triệu tập Luật sư Lê Trần Luật để họp chính thức vào ngày 02/11/2009.
CTV
http://www.dcctvn.net/news.php?id=5684
Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công bố danh sách CPC 2009
RFA-10-26-2009
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vừa công bố danh sách những nước cần quan tâm vì vi phạm quyền tự do tôn giáo, thường hay được gọi là danh sách CPC.
Danh sách năm nay vẫn liệt kê tám nước gồm Bắc Hàn, Iran, Miến Điện, Trung Quốc, Sudan, Eritrea, Ả Râp Saudi và Uzbekistan, tức không thay đổi so với năm trước. Như vậy, Việt Nam không nằm trong danh sách này.
Khi cho công bố danh sách CPC 2009, Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton nói rằng Washington không ngừng quan tâm đến tình trạng nhân quyền và tự do tôn giáo toàn cầu, hy vọng chính phủ các nuớc tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của người dân.
Ông Michael Posner, Phụ Tá Ngoại Trưởng Mỹ Đặc Trách Về Nhân Quyền Và Dân Chủ cho rằng tữ sdo tín ngưỡng không chỉ là quyền của con người, mà còn là nền tảng xây dựng sự ổn định cho từng xã hội và cho toàn cầu.
Bộ Ngoại Giao Mỹ ghi nhận có vi phạm tự do tôn giáo ở Bắc Hàn, Iran và TQ
Phúc trình năm nay của Bộ Ngoại Giao Mỹ nhắc lại Bắc Hàn hiện có từ 150,000 đến 200,000 tù nhân chính trị, trong đó không ít người bị giam cầm vì lý do hoạt động tôn giáo.
Trường hợp của Iran cũng bị lên án gay gắt, đặc biệt là việc chính quyền Hồi Giáo Iran kiểm soát tất cả các ấn phẩm, chương trình truyền thông tôn giáo và cho phổ biến những tin tức sai lạc nói về các tôn giáo khác.
Về trường hợp Trung Quốc, bản phúc trình có đưa ra một số bằng chứng cho thấy đã có những dấu hiệu tốt, nhưng không thể bó sót các vụ đàn áp xảy ra ở Tây Tạng nhằm vào tín đồ Phật Giáo hay những vụ việc ra ở Tân Cương nhắm vào người theo đạo Hồi. Phúc trình cũng nói đến trường hợp các tu sĩ Công Giáo bị sách nhiễu, bỏ tù, chỉ vì họ trung thành với Giáo Hội Vatican, không gia nhập Giáo Hội do nhà nước thành lập.
Cũng cần nhắc lại Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama sẽ ghé thăm Trung Quốc vào giữa tháng tới.
Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/VietnameseNews/InternationalNews/us-published-cpc-2009-list-10262009192049.html
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vừa công bố danh sách những nước cần quan tâm vì vi phạm quyền tự do tôn giáo, thường hay được gọi là danh sách CPC.
Danh sách năm nay vẫn liệt kê tám nước gồm Bắc Hàn, Iran, Miến Điện, Trung Quốc, Sudan, Eritrea, Ả Râp Saudi và Uzbekistan, tức không thay đổi so với năm trước. Như vậy, Việt Nam không nằm trong danh sách này.
Khi cho công bố danh sách CPC 2009, Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton nói rằng Washington không ngừng quan tâm đến tình trạng nhân quyền và tự do tôn giáo toàn cầu, hy vọng chính phủ các nuớc tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của người dân.
Ông Michael Posner, Phụ Tá Ngoại Trưởng Mỹ Đặc Trách Về Nhân Quyền Và Dân Chủ cho rằng tữ sdo tín ngưỡng không chỉ là quyền của con người, mà còn là nền tảng xây dựng sự ổn định cho từng xã hội và cho toàn cầu.
Bộ Ngoại Giao Mỹ ghi nhận có vi phạm tự do tôn giáo ở Bắc Hàn, Iran và TQ
Phúc trình năm nay của Bộ Ngoại Giao Mỹ nhắc lại Bắc Hàn hiện có từ 150,000 đến 200,000 tù nhân chính trị, trong đó không ít người bị giam cầm vì lý do hoạt động tôn giáo.
Trường hợp của Iran cũng bị lên án gay gắt, đặc biệt là việc chính quyền Hồi Giáo Iran kiểm soát tất cả các ấn phẩm, chương trình truyền thông tôn giáo và cho phổ biến những tin tức sai lạc nói về các tôn giáo khác.
Về trường hợp Trung Quốc, bản phúc trình có đưa ra một số bằng chứng cho thấy đã có những dấu hiệu tốt, nhưng không thể bó sót các vụ đàn áp xảy ra ở Tây Tạng nhằm vào tín đồ Phật Giáo hay những vụ việc ra ở Tân Cương nhắm vào người theo đạo Hồi. Phúc trình cũng nói đến trường hợp các tu sĩ Công Giáo bị sách nhiễu, bỏ tù, chỉ vì họ trung thành với Giáo Hội Vatican, không gia nhập Giáo Hội do nhà nước thành lập.
Cũng cần nhắc lại Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama sẽ ghé thăm Trung Quốc vào giữa tháng tới.
Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/VietnameseNews/InternationalNews/us-published-cpc-2009-list-10262009192049.html
Chính phủ Obama và vấn đề tự do tôn giáo tại Việt Nam
Khánh An, phóng viên RFA
2009-10-28
Danh sách CPC 2009 bao gồm 8 quốc gia, trong đó không có Việt Nam, đã gây ra nhiều phản ứng khác nhau trong dư luận người Việt cả trong lẫn ngoài nước. Khánh An phỏng vấn ông Scott Flipse của USCIRF.
Hàng trăm giáo dân thuộc nhiều giáo phận ở miền Bắc Trung Phần xuống đường biểu tình hôm 27-7-2009, phản đối việc công an bắt giữ và đánh đập các giáo dân và giáo sĩ Tam Tòa.
Ông Scott Filpse, Giám đốc chương trình Đông Á - Thái Bình Dương, đồng thời là chuyên gia phân tích chính sách của Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ USCIRF, cho rằng vẫn có nhiều hy vọng cho lần xét duyệt danh sách CPC sắp tới, vì theo ông, danh sách CPC 2009 là kết quả của thời gian quản trị thời Tổng thống George W. Bush.
Ông và Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ vẫn đang đấu tranh cho việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC lần tới, tức là bắt tính từ thời điểm Tổng thống Obama bắt đầu nắm nhiệm kỳ. Ông Flipse bày tỏ niềm hy vọng của mình như sau:
Ông Scott Filpse: Hy vọng họ sớm công bố danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về vấn đề tôn giáo và Việt Nam sẽ nằm trong danh sách đó. Đó cũng là đề nghị của chúng tôi. Tuy nhiên, nếu xem báo cáo về vấn đề tự do tôn giáo của Ủy hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế trong phần nói về Việt Nam, bạn có thể thấy rằng có vẻ như Bộ Ngọai giao Hoa Kỳ sẽ không đặt Việt Nam trở lại danh sách CPC. Đáng tiếc, chúng tôi nghĩ rằng đã có đầy đủ bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh sách này.
2009-10-28
Danh sách CPC 2009 bao gồm 8 quốc gia, trong đó không có Việt Nam, đã gây ra nhiều phản ứng khác nhau trong dư luận người Việt cả trong lẫn ngoài nước. Khánh An phỏng vấn ông Scott Flipse của USCIRF.
Hàng trăm giáo dân thuộc nhiều giáo phận ở miền Bắc Trung Phần xuống đường biểu tình hôm 27-7-2009, phản đối việc công an bắt giữ và đánh đập các giáo dân và giáo sĩ Tam Tòa.
Ông Scott Filpse, Giám đốc chương trình Đông Á - Thái Bình Dương, đồng thời là chuyên gia phân tích chính sách của Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ USCIRF, cho rằng vẫn có nhiều hy vọng cho lần xét duyệt danh sách CPC sắp tới, vì theo ông, danh sách CPC 2009 là kết quả của thời gian quản trị thời Tổng thống George W. Bush.
Ông và Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ vẫn đang đấu tranh cho việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC lần tới, tức là bắt tính từ thời điểm Tổng thống Obama bắt đầu nắm nhiệm kỳ. Ông Flipse bày tỏ niềm hy vọng của mình như sau:
Ông Scott Filpse: Hy vọng họ sớm công bố danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt về vấn đề tôn giáo và Việt Nam sẽ nằm trong danh sách đó. Đó cũng là đề nghị của chúng tôi. Tuy nhiên, nếu xem báo cáo về vấn đề tự do tôn giáo của Ủy hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế trong phần nói về Việt Nam, bạn có thể thấy rằng có vẻ như Bộ Ngọai giao Hoa Kỳ sẽ không đặt Việt Nam trở lại danh sách CPC. Đáng tiếc, chúng tôi nghĩ rằng đã có đầy đủ bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh sách này.
Tình hình tôn giáo tại VN

Khánh An: Xin ông cho biết những công việc mà Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế đã làm đối với vấn đề tự do tôn giáo tại Việt Nam?
Ông Scott Filpse: Ủy hội Tự do Tôn Giáo Quốc tế đã đến Việt Nam vào tháng 5 vừa rồi và chúng tôi đã báo cáo tình hình lại cho bà Ngọai trưởng về những vấn đề cần quan tâm. Đó là vẫn có những tù nhân lương tâm như Linh mục Nguyễn Văn Lý, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Thị Công Nhân và lãnh đạo các tôn giáo như Cao Đài, Hoà Hảo, Phật Giáo, Phật Giáo Khmer…
Thứ đến, chúng tôi tin rằng có một sự đàn áp và sắp xếp lại trật tự đối với các tôn giáo. Chúng tôi đã công bố công khai cũng như thảo luận riêng với Bà Ngọai Trưởng. Chúng tôi tin rằng tất cả những điều trên sẽ đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC.
Khánh An: Và ông đã nhận được hồi đáp như thế nào từ phía Bà Ngọai trưởng Hoa Kỳ?
Ông Scott Filpse: Bà Ngọai trưởng nói với chúng tôi rằng bà sẽ xem xét tất cả các chứng cứ cũng như đề nghị của chúng tôi khi bà quyết định danh sách CPC. Chúng tôi đã sẵn sàng để đối thọai với Ngọai trưởng và các thành viên khác trong Bộ Ngọai Giao cũng như Nhà Trắng về vấn đề này.
Chúng tôi không đồng ý với Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông Michael Michalak, khi ông nói rằng không có đủ bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC và tiếp tục ngày càng có nhiều bằng chứng về vấn đề tự do tôn giáo đã được cải thiện.

Phái đoàn Ủy ban của Hoa Kỳ về Tự do Tôn Giáo Quốc tế USCIRF trong chuyến viếng thăm và làm việc tại Việt Nam hồi tháng 5-2009.
Chúng tôi biết có một vài cải thiện nhưng lại có quá nhiều người bị đàn áp và bỏ tù chi vì muốn hành đạo. Chúng tôi không đồng quan điểm với Đại sứ Hoa Kỳ và chúng tôi sẽ tiếp tục trình bày quan điểm của mình với Nhà Trắng và Bà Ngọai trưởng.
CPC và quan hệ Mỹ-Việt
Khánh An: Thưa ông, ông có cho đây là một chính sách của Chính phủ Hoa Kỳ không?
Ông Scott Filpse: Đây là một chính sách của Chính phủ Hoa Kỳ hiện nay nhưng chính sách có thể thay đổi và chúng tôi đang cố gắng để thay đổi nó. Khi Tổng thống Obama còn là một Thượng Nghị Sĩ, ông làm việc rất sát với chúng tôi và chúng tôi còn giữ lá thư mà ông đã yêu cầu Tổng thống Bush thay đổi chính sách liên quan đến vấn đề CPC của Việt Nam.
Năm 2008 vẫn là những chuyện đàn áp tương tự như trước và Thượng Nghị Sĩ Obama có biết chuyện này. Vì vậy, chúng tôi hy vọng khi nói chuyện với Tổng thống Obama, ông sẽ có cùng quan điểm với chúng tôi.
Đại sứ Hoa Kỳ có cái nhìn của ông, chúng tôi lại có cái nhìn khác, hy vọng rằng chúng tôi có thể thuyết phục Nhà Trắng và Bộ Ngoại Giao thay đổi quan điểm. Tôi cho rằng danh sách CPC từ năm 2004 đến năm 2006 đã có tác dụng rất hiệu quả khi nó khiến cho nhà cầm quyền Việt Nam phải thay đổi, đặt ra các điều luật mới, nới lỏng các họat động tôn giáo… Vì vậy, chúng tôi rất mong điều này xảy ra một lần nữa.
Cũng cần lưu ý rằng, danh sách CPC thực ra không làm ảnh hưởng quan hệ song phương giữa hai nước. Trao đổi giao thương, viện trợ nhân đạo, du lịch… vẫn diễn ra bình thường trong thời gian Việt Nam nằm trong danh sách CPC. Điều này cho thấy danh sách CPC không ảnh hưởng đến các lĩnh vực khác nhưng lại có một tác dụng rất tích cực trong vấn đề tự do tôn giáo, tự do ngôn luận và tự do hội họp.
Khánh An: Nhiều người cho rằng Hoa Kỳ muốn duy trì thế cân bằng trong khu vực với Trung Quốc nên đã giúp đỡ Việt Nam nhằm hạn chế sự bành trướng của Trung Quốc. Đó là lý do tại sao chính phủ Hoa Kỳ nhẹ tay với Việt Nam trong vấn đề tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền. Ông nghĩ sao về vấn đề này?
Ông Scott Filpse: Vào tháng 5 năm 2009, trong kỳ xem xét định kỳ các vấn đề của Việt Nam tại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ đã đánh giá nhiều mặt trong đó bao gồm những vấn đề liên quan đến tự do ngôn luận, tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền. Kết quả là Hoa Kỳ đã giáng bậc tất cả các vấn đề có liên quan đến Việt Nam trong danh sách.
Chúng tôi tin rằng đây là một khởi điểm tốt để chúng tôi làm việc. Tổng thống Obama đã có hồ sơ về vấn đề nhân quyền, tự do tôn giáo và thi hành luật pháp ở Việt Nam khi ông còn là Thượng Nghị Sĩ. Chúng tôi biết rằng chính quyền mới của Hoa Kỳ cũng đang phải giải quyết rất nhiều vấn đề quan trọng khác, nhưng nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ trình bày cho Tổng thống các chứng cứ cũng như cho ông thấy rằng CPC không làm ảnh hưởng đến quan hệ song phương thì ông sẽ đồng ý với chúng tôi. Và lúc đó, nhân quyền sẽ là một phần quan trọng trong quan hệ giữa hai nước.
Còn Trung Quốc lại là một vấn đề khác. Chúng tôi không nghĩ nên nối kết vấn đề của hai nước với nhau. Có quá nhiều điểm khác nhau giữa hai quốc gia thay vì chỉ là vấn đề lợi ích của Hoa Kỳ. Vì vậy, trong cương vị của mình, chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để đưa vấn đề lên các cấp có thẩm quyền cao hơn.
Khánh An: Như ông đã nói, danh sách CPC 2009 là kết quả từ thời tổng thống Bush và trong đó không có Việt Nam. Như vậy, Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế sẽ làm gì trong tương lai để cải thiện tình hình?
Ông Scott Filpse: CPC là công cụ ngoại giao duy nhất cho vấn đề này. Tất nhiên, chúng tôi sẽ tiếp tục tường trình những điều biết được, theo đuổi các chính sách mới của Hoa Kỳ cho vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo ở Việt Nam. Chúng tôi tin rằng quan hệ giữa hai nước Việt Nam – Hoa Kỳ có một tầm quan trọng rất lớn và ước mơ của rất nhiều người Việt Nam là xây dựng đất nước phồn thịnh và tự do hơn.
Chúng tôi tin rằng trong tương lai của Việt Nam với nhiều người dân không chỉ chú tâm vào thương mại kinh doanh, mà có cả những ngừơi đấu tranh cho tự do, quan tâm đến chính trị, tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do hội họp trong ôn hoà, tất cả sẽ là tương lai của Việt Nam. Đó cũng chính là những người mà chính phủ Hoa Kỳ cần ủng hộ và lên tiếng thay cho họ. Đó cũng là điều mà chúng tôi đang cố gắng làm.
Ở đây không chỉ là vấn đề ổn định của chính phủ Việt Nam, mà nó còn là nghĩa vụ và uy tín của Việt Nam. Nhân quyền không phải là một điều quan trọng chỉ với tổ chức nhân quyền quốc tế mà còn cho chính bản thân người Việt Nam.
Khánh An: Vâng, xin cám ơn ông.
Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Interview-with-ScottFlipseUSCIRF-about-the-CPC-2009-issues-KAn-10282009101931.html
Nếu Phillip Roesler còn ở Việt Nam...

Nếu Phillip Roesler còn ở Việt Nam...
Hà Giang, thông tín viên RFA
2009-10-27
Truyền thông quốc tế mấy ngày hôm nay xôn xao vì tin ông Phillip Roesler, 36 tuổi, người Đức gốc Việt Nam đã được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế của Cộng Hòa Liên Bang Đức.
Hà Giang, thông tín viên RFA
2009-10-27
Truyền thông quốc tế mấy ngày hôm nay xôn xao vì tin ông Phillip Roesler, 36 tuổi, người Đức gốc Việt Nam đã được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế của Cộng Hòa Liên Bang Đức.
Tin ông được cử làm Bộ Trưởng là một ngạc nhiên ngòai dự đóan của giới phân tích ở ngay tại thủ đô Bá Linh. Cũng là một tin làm người Việt khắp nơi trên thế giới hãnh diện, và làm dư luận trong nứơc xót xa.
Ngạc nhiên thú vị
Không riêng tại Bá Linh, thủ đô của nước Đức, mà dư luận nhiều nơi trên thế giới, mấy ngày nay ngạc nhiên về một tin ngòai dự đóan của mọi người, là ông Philipp Roesler, thành viên của Đảng Dân Chủ Tự Do (FDP)- người Đức gốc Việt, hiện đang là bộ trưởng kinh tế, lao động và giao thông tại tiểu bang Niedersachsen, vừa đựơc bổ nhiệm để trờ thành bộ trưởng y tế trong tân nội các của chính phủ Cộng Hòa Liên Bang Đức.
Dù đã từ lâu đựơc xem là một ngôi sao nổi bật, và là niềm kỳ vọng của đảng Dân Chủ Tự Do, chính ông Roesler và ngay cả nội bộ đảng cũng tỏ ra rất ngạc nhiên khi ông được cử làm bộ trưởng y tế liên bang, vì đây là một bộ hiện đang đương đầu với nhiều rất khó khăn.
Giới phân tích cho rằng sở dĩ ông đựơc bổ nhiệm là vì trong suốt thời gian thương thảo rất gắt gao về việc thành lập tân nội các giữa các liên minh, kéo dài hơn 3 tuần lễ, ông Philipp Roesler đã chứng tỏ khả năng của mình bằng cách luôn tỏ ra rất thông minh, thực tế, ôn hòa, có cái nhìn thấu đáo cùng tài ứng khẩu về nhiều đề tái, nhất là về y tế. Ông Roesler còn được cho là người có tài khôi hài, khéo léo xoa dịu được những căng thẳng trong các cuộc thảo luận.
Trong vai trò bộ trưởng y tế. ở tuổi 36, ông Phillip Roesler là người Bộ Trưởng trẻ nhất nước Đức, và là người Bộ trưởng đầu tiên không phải là người gốc Đức, là bộ trưởng đầu tiên người gốc Á Châu, và còn là là ngừơi gốc Việt Nam..
Ông Röesler sinh năm 1973 ở Khánh Hòa, là ông là một đứa trẻ sống ở viện mồ côi, và vào lúc mới có 9 tháng tuổi, đã được cha mẹ nuôi đưa về Đức. Có nguồn tin cũng cho rằng cha mẹ ông đã bị đã bị pháo kích chết và người hàng xóm đã bỏ ông vào viện mồ côi tại Khánh Hòa, Nha Trang.
Niềm kiêu hãnh
Đối với người Việt Nam sống rải rắc khắp nơi trên thế giới, thì câu chuyện “đứa trẻ mồ côi Việt Nam thành ông Bộ Trưởng nước Đức” là một niềm hãnh diện vô biên.
Nhiều diễn đàn điện tử đã đưa tin này với những tựa như: “Niềm hãnh diện chung của người Việt Nam. Nhiều video clips về những cuộc phỏng vấn hay tin tức về ông đã được đưa lên trang mạng You Tube với những tựa bắt đầu với hai chữ “Việt Nam pride” (dịch là niềm kiêu hãnh của Việt Nam).
Từ Đức, tiến sĩ kinh tế Nguyễn Ngọc Hùng, phát biểu:
“Ở tại Đức thì người ta kỳ thị lắm. Một người trẻ, đồng thời là một người không phải là người Đức, mà họ còn đạt được địa vị đó. Những người da trắng khác cũng không đạt được những địa vị như ông Roesler này.
Ngừơi trứơc ông làm chủ tịch đảng Tự Do Dân Chủ tiểu bang đã nói rằng ông Roesler là người suy nghĩ và có lối giải quyết rất nhanh. Và ông luôn luôn tìm được một lối giải quỵết tốt đẹp nhất và nhanh nhất. Ông không bao giờ bí ở trường hợp nào cả.”
Người Việt hải ngọai còn quý mến ông Roesler về việc dù ông tuy đã được nuôi dưỡng như một người Đức từ nhỏ, đã không quên nguồn gốc của mình là một người Việt Nam, và là một nạn nhân chiến tranh.
Cựu đại tá CSVN, ông Bùi Tín, hiện đang sống ở Pháp, kể:
Nếu vẫn còn ở Khánh Hòa, chẳng bao giờ anh trở thành một trí thức được trọng vọng chứ đừng nói là có thể làm Bộ trưởng! Cơ chế Việt Nam từ xưa đến nay chỉ cơ cấu chức Bộ trưởng cho tầng lớp con ông cháu cha.
Ô. Hà Văn Thịnh, Huế
“Khi ông ông Roesler trờ thành một người nổi tiếng ở Cộng Hòa Liên Bang Đức ông có dự định tham dự buổi khai trương tượng đài thuyển nhân ở Hamburg đó. Thì sứ quán VN tại Berlin đã liên hệ với ông, và gần như là hăm dọa và can ngăn thuyết phục ông ấy là không nên đến tham dự buổi khai trương đó, nhưng chính ông đã đến dự, và một tay cầm lá cờ Đức, một tay cầm lá cờ VNCH mà bà con mà bà con thuyền nhân mang theo, và chụp hình chung với bà con.
Ông ta nói là sứ quán VN đã làm những cái chuyện vô duyên là định ép ông không dự khai mạc tượng đài như thế. Rồi còn yêu cầu chính quyền địa phương là bỏ cái chữ ghi ở trên bệ là “thuyền nhân Việt Nam”, thế nhưng mà chính quyền địa phương họ không nghe theo.”
Diễn đàn X-Càfe cũng có nhiều bloggers bình phẩm về sự kiện sứ quán VN không muốn cho ông Roesler tham dự buổi lễ khánh thành tượng đài thuyền nhân tại Hamburg.
Nếu cón ở Việt Nam…
Nhưng dường như xen lẫn trong niềm hãnh diện dân tộc và nỗi vui mừng cho sự thăng tiến của ông Roeler, người ta có một chút ngậm ngùi, và những quan tâm sâu xa hơn.
Và tại Việt Nam, ông Hà Văn Thịnh – thuộc Đại học Khoa học Huế, trong bài có tựa “Nghĩ Về Phillip Roesler” được đăng trên trang mạng BauxiteInfo viết:
“Nếu vẫn còn ở Khánh Hòa, hiện tại của Roesler (tạm đặt tên là Đức) là điều ai cũng biết: Chẳng bao giờ anh trở thành một trí thức được trọng vọng chứ đừng nói là có thể làm Bộ trưởng! Cơ chế Việt Nam từ xưa đến nay chỉ cơ cấu chức Bộ trưởng cho tầng lớp con ông cháu cha.”
Ông Bùi Tín chia xẻ nhận định của Ông Hà Văn Thịnh:
“Tôi nghĩ là nó gợi cho ta rất nhiều suy nghĩ, là chỉ có dưới một chế độ dân chủ, dân chủ thực sự cơ, tài năng mới được biểu lộ ra, và mọi công dân mới được bình đảng, và người ta lựa chọn đúng là những nhân tài tinh hoa nhất của đất nước.
Tôi nghĩ là nếu mà ông Roesler còn ở Việt Nam, thì bây giờ ông ấy còn gay go điêu đứng lắm. Trẻ mồ côi thì khó mà có thể học hành đựơc tấn tới, và dù học hành giỏi đến đâu đi nữa, cũng khó có thể ở vào một chức vụ cao được.”
Ông Hà Văn Thịnh đặt vấn đề:
“Tại sao không thấy lớp trẻ đang giỏi giang hơn và họ phải được trọng dụng hơn? Phải chăng vì nghĩ rằng mình càng ngồi trên cái ghế quyền lực lâu bao nhiêu thì bổng lộc còn nhiều chừng đó, bất kể cộng đồng, dân tộc, tuổi tác, năng lực.
Một trong những nỗi đau lớn nhất của thực trạng cán bộ của ta hiện nay là vô khối người không đủ năng lực, thiển đức, kém tài lại giành được những vị trí thơm thảo để tha hồ thao túng, trục lợi cá nhân.”
Nếu còn ở Việt Nam, thì liệu ông Roesler sẽ có cơ hội làm bộ trưởng không? Tiến Sĩ Nguyễn Ngọc Hùng phát biểu:
“Nếu ông Phillip Roesler ở VN, không những ông không thể trở thành Bộ Trưởng, mà còn bị cấm hành nghề, và bị kết án vi phạm điều luật 88 của bộ luật hình sự là tuyên truyền chống đối nhà nứơc CHXHCNVN bởi vì ông là thành viên của đảng Tự Do Dân Chủ, chứ không phải là thành viên của đảng CSVN.”
Nếu ông Phillip Roesler ở VN, không những ông không thể trở thành Bộ Trưởng, mà còn bị cấm hành nghề, và bị kết án vi phạm điều luật 88 của bộ luật hình sự là tuyên truyền chống đối nhà nứơc CHXHCNVN.
TS Nguyễn Ngọc Hùng
Một người ký tên Nguyễn Quang Lập viết trong diễn đàn X-Càfe:
“Nói thật giá nước ta có vài mươi anh như Philipp Roesler , kẹt lắm thì năm bảy anh cũng được, giữ những vị trí quan trọng thì đất nước mình chắc sẽ khá lên nhiều. Một ông nhà văn nói chơi vui, nói lãnh đạo nước mình không có ai để mình gọi bằng thằng cả, toàn phải gọi bằng anh bằng ông bằng cụ, chán mớ đời.”
Theo ông Hà Văn Thịnh thì sự kiện ông Roesler đựơc làm Bộ Trưởng còn làm nổi bật lên niềm đau xót về nền giáo dục Việt Nam. Cũng trong bài “Nghĩ Về Phillip Roesler”, ông viết:
“Bộ GD-ĐT có cảm thấy buồn không khi con nuôi, nhận tại Khánh Hòa, bỗng chốc, “tự nhiên” trở thành Bộ trưởng của nước Đức lừng danh? Riêng tôi, đau và xót bởi tôi biết chắc rằng trí tuệ người Việt Nam không kém nhưng nghèo và hèn, dốt và nát bởi nền giáo dục này kém cỏi.
Hai không rồi bốn không; những lời có cánh. Vậy mà, đọc chép vẫn hoàn đọc chép. Nói mà không có chế tài thì nói để làm gì?
Tôi thấy thật tội nghiệp cho ngài Bộ trưởng. Khi lên chức vụ đó mà không được quyền thay bất kỳ ai của cơ chế cũ, giàn khung cũ thì làm sao có thể thay đổi? Nếu muốn có một nền giáo dục với hai vạn Tiến sĩ thật thì làm sao có thể khi 33% TS hiện nay chỉ là giấy như chính ông Bành Tiến Long, Thứ trưởng, đã thừa nhận với báo chí?
Thay một cái cũ bằng một cái mới giả tưởng bằng chính những con người kém cỏi cỡ ấy, thiển cận cỡ ấy, bảo thủ đến mức ấy, sợ mất bổng lộc đến chừng ấy? Vô khả thi!”
Sự kiện ông Phillip Roesler, 36 tuổi, một người mồ côi không phải dân bản xứ đã được cử làm Bộ Trưởng Bộ Y Tế của nước Đức đã khiến nhiều trí thức Việt Nam suy nghĩ.
Điều gì đã ngăn cản không cho nước Việt Nam có những người lãnh đạo trẻ như ông Phillip Roesler? Và phải làm gì để tuổi trẻ Việt Nam có thực tài có đựơc cơ hội lãnh đạo đất nước.?
Chúng tôi xin mượn lời phát biểu của Tiến Sĩ Nguyễn Ngọc Hùng thay cho lời kết:
“Sự kiên của ông Roesler tại Đức đã cho biết rằng Việt Nam cần phải thay đổi. Tại vì trong một chế độ độc tài, thì con ngừơi không thể phát triển được như vậy. Ông Roesler ông ấy ở Đức thì ông ấy mới đựơc phát triển như vậy, còn nếu ông ấy ở Việt Nam, thì chắc chắn ông ấy không được như vậy. Cái nguyên nhân của sự chậm phát triển là do độc tài. Độc tài cản trở sự phát triển về mọi mặt.”
Chương trình Câu Chuyện Hàng Tuần đến đây xin tạm kết thúc, Hà Giang hẹn gặp lại quý vị trong chương trình kỳ tới, mong quý vị đón theo dõi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)